Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 397: Lạc Đường (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Tôi đã mệt đến mức cả người run lên, cảm giác nếu bây giờ chỉ cần rôi nhắm mắt lại là có thể lập tức ngủ mất cho nên nghe Bàn tử nói vậy cả người tôi vẫn ngây ra không có phản ứng gì. Qua một lúc tôi mới ngộ ra hỏi: "Lạc đường rồi?"
Tôi ngồi dậy, lúc này xung quanh chúng tôi đều là lau sậy cao đến gần hai mét, cũng không có đường mà đi. Lúc chạy chúng tôi quá gấp gáp cứ xuyên qua lau sậy mà chạy, tình huống này dễ bị lạc đường nhất cho nên giờ chúng tôi không thể nhận biết được bản thân đang ở chỗ nào.
"Lạc đường không đáng sợ, đáng sợ là hai chúng ta đều lười không cầm theo lương thực lương khô gì. Giờ có súng trong tay cũng chỉ đành dựa vào săn bắn ở chỗ này thôi." Bàn tử cười khổ nói.
Tôi đứng dậy dò xét bốn xung quanh cảm giác đâu đâu cũng là lau sậy dày đặc cơ bản không nhìn thấy điểm dừng, điều này khiến tôi có cảm giác chẳng lành. Chúng tôi nghỉ ngơi một chút, ý Bàn tử là giờ chúng tôi đi loanh quanh không chừng có thể tìm ra đường, còn nếu không được thì đành săn bắn chống đỡ tạm. Nơi này có rất nhiều vịt hoang dã, chí ít chắc cũng tìm được trứng vịt. Điều này quả không sai, chúng tôi đi chưa được bao lâu đã nhìn thấy một con vịt hoang dã, tôi giơ súng muốn bắn bị Bàn tử ngăn lại: "Cậu ngốc à? Cậu sợ đám người của Lưu Khai Phong không tìm được chỗ này hay sao? Đừng bắn vịt vội, tìm trứng vịt trước."
Tôi thu súng lại, hai người cứ thế loanh quanh không có mục tiêu đến tận khi trời sáng. Lúc mới đầu chúng tôi còn nghe tiếng súng lẻ tẻ vang vọng, nhưng dần dần không nghe thấy nữa. Đã thu được không ít trứng vịt nhưng tôi phát hiện chúng tôi đã thực sự lạc trong đám lau sậy không tìm được lối ra.
Sau khi trời sáng, do cả một đêm chạy trối chết rồi lại đi loanh quanh khiến hai người chúng tôi đều kiệt sức. Chúng tôi không dám nhóm lửa, Bàn tử khoét một lỗ trên trứng vịt rồi cứ thế hút sống. Lúc còn nhỏ tôi cũng đã từng hút trứng sống như vậy, người già trong thôn nói ăn vậy giúp thanh nhiệt, nên cũng làm như Bàn tử hút một quả. Hút xong tôi cảm thấy rất buồn nôn. Vị của trứng này hoàn toàn khác với trứng gà nuôi ở nhà, tanh đến mức muốn nôn. Sau khi hút hai quả thì tôi thật sự không nuốt nổi nữa, nhưng cũng coi như đã được bổ sung năng lượng. Bàn tử vẫn đang cười nhạo tôi quay đi quay lại đã ngủ thiếp đi rồi. Nghe tiếng ngáy của anh ta, tôi cũng buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Tôi tựa đầu vào cánh tay Bàn tử dường như chỉ trong mười giây thì đã bước vào giấc mộng.
Ở cái tình huống thế này, tôi và Bàn tử quả thực cũng lớn gan, vậy mà ngủ rất ngon, thậm chí tôi còn ngủ đến không biết trời đất gì. Khi tỉnh dậy mở mắt ra thấy xung quanh toàn là bóng tối, tôi nhanh chóng sờ vào đầu mình xem mình còn sống không. Khi tôi chắc chắn rằng mình chưa c.h.ế.t thì liền nhận ra rằng chúng tôi đã ngủ cả ngày, tôi gọi Bàn tử nhưng không có ai trả lời. Tôi đưa tay mò xung quanh thì phát hiện bên cạnh mình không có ai cả, bóng dáng Bàn tử không thấy đâu nữa.
Phút chốc cả người tôi đổ mồ hôi lạnh. Tôi hét lớn gọi: "Bàn tử, anh đang ở đâu?"
"Chết tiệt anh đừng có dọa ông đây, mau ra đây!" Tôi gọi.
Không có bất kỳ âm thanh hồi đáp nào. Bàn tử không thấy đâu nữa, trong tình huống hiện tại chỉ còn lại một mình khiến tôi vô cùng lo lắng sợ hãi đặc biệt là giờ còn là buổi tối. Tôi ép mình phải bình tĩnh lại, Bàn tử chắc chắn không bị giết, bởi nếu anh ta bị giết thì chắc chắn không thể giết anh ta tha cho tôi cho nên chắc chắn Bàn tử đã tỉnh dậy trước hoặc là đi tìm đồ ăn hoặc là đi tìm đường. Việc tôi cần làm bây giờ là ngồi yên ở đây đợi anh ta quay về, Bàn tử tuyệt đối sẽ không bỏ lại tôi một mình ở nơi này.
Tôi ngồi xuống sờ vào túi áo mình, may là vẫn còn thuốc, tôi châm một điếu. Sự yên lặng xung quanh rất đáng sợ nên tôi đứng dậy đi đi lại lại, tôi muốn đi tìm Bàn tử nhưng lại sợ nếu mình lạc đường Bàn tử quay về tìm không thấy nữa thì cả hai lại lạc nhau nữa. Tôi vò đầu bứt tai vì lo lắng.
Đúng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy tiếng người nào đó gọi tôi từng xa vọng lại.
Đây là giọng phụ nữ, cực kỳ nhẹ nhàng.
"Diệp tử."
Giọng nói này rất thanh tao văng vẳng, giống như giọng của một nữ quỷ đang gọi người trong các bộ phim vậy. Nghe âm thanh này khiến da đầu tôi phút chốc tê dại.

Bình Luận

0 Thảo luận