Người dịch: Hàn Lam
Biên soạn: Meii
Nhóm dịch: Team Cahe.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé!
Thật ra có lúc tôi khá là hy vọng anh trai tôi nhận xét một chút về Trần Đông Phương này, dù sao thì cách nói của anh ấy cũng thuyết phục hơn cách nói của Bàn Tử nhiều, rất nhiều lúc rõ ràng một câu nói của anh ấy có thể giải quyết được vấn đề, anh ấy vẫn không nói câu nào khiến tôi rơi vào cảnh không biết làm sao.
"Vẫn chưa đến lúc." Anh trai tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Câu nói này của anh ấy suýt chút nữa khiến tôi nghẹn chết, tôi nói: "Em nghĩ tới nghĩ lui, không cần biết là Trần Đông Phương muốn làm gì, vấn đề là nếu chúng ta không lấy nó, cái thứ này sẽ rơi vào tay lão Lưu mất."
"Ông ta không lấy được đâu." Anh trai tôi ngồi trên sô-pha rồi nói.
"Rốt cuộc đó là thứ gì?" Tôi thử thăm dò hỏi anh trai.
Anh trai tôi nhắm mắt lại, anh ấy mệt nhọc nằm trên sô-pha, mở miệng nói: "Quỷ đạo trong truyền thuyết không kính trời thần, chỉ kính chân long, năm đó Quỷ Đạo bị các đạo giáo trong thiên hạ vây quét, chân long bị giết, nhưng thân thể của chân long bất diệt, cho nên học theo cách giống như Hoàng Đế trấn áp cơ thể Si Vưu đem chân long chia năm xẻ bảy rồi chôn ở các nơi, chẳng phải Trần Đông Phương đã nói rồi sao, khối đá lớn ở trong lòng núi của Thần Nông Giá có hình rồng, nếu như anh đoán không nhầm, bên trong Mười hai hang quỷ có lẽ là Long Nguyên. Từ xưa đã có thuyết bảo rằng ăn Long Nguyên được trường sinh bất tử, bọn họ quyết tâm phải có cho bằng được như vậy, chính là nhắm đến cái thứ này."
Tôi không ngờ anh trai tôi vậy mà lại trả lời tôi, nhưng lời giải thích của anh ấy khiến tôi cảm thấy giống như đang nghe thiên thư vậy, tôi gãi gãi đầu, hỏi: "Anh hai, có rồng thật à?"
Anh ấy lắc đầu rồi nói: "Không biết, có thể là một kiểu thủ đoạn của Quỷ Đạo, cũng có thể là có thật. Nhưng thứ bên trong Mười hai hang quỷ, bây giờ vẫn chưa phải là lúc lấy nó ra, cũng không ai có thể lấy ra được."
"Vậy anh tính làm thế nào?" Tôi hỏi anh trai.
"Tùy cơ ứng biến." Anh trai tôi vậy mà lại nói một câu giống hệt với Trần Đông Phương.
Sau khi bước ra từ chỗ anh trai, Bàn Tử vô cùng sốt ruột, thật ra trong lòng tôi cũng không thoải mái gì, tôi với Bàn Tử không biết gì về Mười hai hang quỷ, nhưng hai chúng tôi thì có nhiệm vụ rõ ràng, kết quả hai người họ mỗi người quăng một câu Tùy cơ ứng biến thì là xong chuyện, bốn chữ Tùy cơ ứng biến này nói ra cũng quá là mơ hồ, nước đôi, dùng câu nói của Bàn Tử mà nói thì cmn ai mà lại không tùy cơ ứng biến đâu a?
Tôi bèn hỏi Bàn Tử: "Vậy Bàn gia à, anh nói chuyện này hai chúng ta nên làm thế nào đây? Hay là cũng để cho họ Tùy cơ ứng biến?"
"Cho dù có là Tùy cơ ứng biến, thì trước hết cũng phải có chuẩn bị mới được, đi thôi Diệp Tử, đi tìm Trần Thanh Sơn." Bàn Tử nói.
"Nếu như không có chuyện gì cần thiết, thì đừng đi tìm trưởng thôn, gần đây bác ấy không dễ dàng gì mới tách mình ra khỏi chuyện này, đừng kéo chú ấy vào lại nữa, cũng tội nghiệp lắm." Tôi nói.
"Cậu yên tâm, chỉ là bảo ông ấy giúp tôi tìm vài người, chứ không phải bảo ông ấy ra tay." Bàn Tử nói.
Hai chúng tôi đi đến nhà Trần Thanh Sơn, ông ấy còn đang ngồi uống trà trong nhà, nhìn thấy hai chúng tôi bước vào thì sắc mặt liền thay đổi, Bàn Tử bước vào cười ha ha rồi nói: "Diệp Tử đã kể với tôi chuyện của ông rồi, đừng buồn nữa, bữa nào Bàn gia ta cho ông một bài thuốc, bảo đảm khiến ông quay lại thời kì đỉnh cao như hồi mười tám."
Trần Thanh Sơn nghe xong thì lập tức trở nên đỏ mặt, ông ấy trừng mắt với tôi một cái, nói: "Diệp Tử, sao chuyện gì cháu cũng kể với bên ngoài thế?"
Tôi còn chưa nói gì, Bàn Tử liền nói: "Ông cũng đừng trách Diệp Tử, nó không nói, làm sao Bàn gia tôi trị bệnh cho ông được? Đây gọi là có bệnh thì không giấu bác sĩ, ông yên tâm đi, bài thuốc của Bàn gia tôi mà được kê một cái, tuyệt đối là chữa hết bệnh."
"Anh còn biết khám bệnh à?" Tôi nhìn Bàn Tử nói.
"Cái này thì cậu không hiểu rồi, tùy tiện lấy ra một viên thuốc trong sư môn thôi, cậu có thể trở thành danh y đấy." Bàn Tử nói một cách khoe khoang, cũng không biết anh ấy nói vậy là thật hay giả nữa, dù sao thì Trần Thanh Sơn nghe xong thì hai mắt sáng lên, nếu không phải chuyện này thực sự nói ra thì ngượng miệng, đoán chừng bây giờ Trần Thanh Sơn muốn hỏi xin Bàn Tử bài thuốc đó liền rồi.
"Giúp Bàn gia ta tìm ở trong thôn bốn mươi chín thanh niên trai tráng, âm thầm tìm nhé, không phải tuổi Thìn, Tỵ, Sửu, ba tuổi này cận thủy, dưới mũi và cằm nổi màu xanh đen cũng không được, dưới mũi thuộc Thủy, người phát màu xanh đen gần đây phạm Thủy, ngoài những thứ này ra thì những cái khác đều được, ông bảo họ chiều ngày mai đến ủy ban thôn đợi tôi, mỗi người có năm trăm tệ tiền công mỗi ngày." Bàn Tử nói với Trần Thanh Sơn.
"Anh tìm nhiều người như vậy để làm gì?" Trần Thanh Sơn đầu óc mơ hồ hỏi.
"Kết ra một đại trận thuần dương, Tử Phủ Sơn xưa nay không phải có sở trường về phép thuật, thứ lợi hại nhất trong đạo môn là Trận Pháp, lần này Bàn gia ta nhất định phải cho thi vương kia ăn hành." Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận