Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 436: Em Đoán Ra Rồi À? (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
"Cho nên anh muốn thành toàn cho em dâu của anh, có phải không?" Tôi châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi nói.
Anh trai tôi rùng mình một cái, hỏi xin tôi một điếu thuốc, tôi không nói gì, anh ấy cũng không nói gì, qua một lúc lâu, anh ấy thở dài rồi nói: "Cuối cùng em cũng đã đoán ra được rồi."
"Lúc em nhìn thấy bức tranh đó, mấy cái khác thì đoán không ra, nhưng mà ánh mắt thì lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Nghĩ ngợi lâu như vậy, cuối cùng cũng nghĩ ra, đôi mắt đó, chính là đôi mắt của Hàn Tuyết. Trên thực tế cho dù em không nghĩ ra được chuyện này, thì từ câu nói kia của anh em cũng đã có thể đoán ra được, trên thế giới này người con gái duy nhất có thể khiến em có cảm xúc mãnh liệt như vậy, sau khi nhìn thấy thì hối hận cả đời, cũng chỉ có một người con gái giống hệt như Quan m nghìn tay kia thôi, đó là cô ấy." Tôi nói.
"Trên thế giới này có rất nhiều sự trùng hợp, người con gái đó là người sống ở thời Đại Minh, hơn nữa cô ấy giống hệt như tranh vẽ, không có ba đầu, nhưng lại có sáu cánh tay, chắc chắn không phải là Quan m nghìn tay, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị tật bẩm sinh, dung mạo thì giống như Quan m nghìn tay, cho nên mới được Mật Tông thu nhận để nuôi dưỡng mà thôi. Hàn Tuyết với cô ta, chỉ là giống nhau thôi." Anh trai tôi nói.
"Anh có tin đây là sự trùng hợp không anh hai?" Tôi nhìn vào mặt nước rồi nói.
Anh trai tôi nhìn tôi một cái, khẽ lắc đầu, rồi lại khẽ gật đầu, nói: "Anh không biết, anh nhìn thấy cô ta xong thì đoán thôi, chỉ có một suy nghĩ, đó là không được để em nhìn thấy cô ta."
"Trong chuyện này, không có cái gì gọi là trùng hợp cả." Tôi nói.
Anh trai vỗ nhẹ lên vai tôi, nói: "Em nói đúng. Nhưng cũng không cần phải bi quan như vậy. Sự thật cuối cùng cũng sẽ sáng tỏ. Tiếp sau đây em có dự định gì? Có còn muốn cưới cô ấy không?"
Tôi bóp chặt đầu lọc thuốc lá, dùng ngón tay giữ khư khư lấy nó, nhưng tôi không thấy đau.
"Em không biết." Tôi nói.
"Cô ấy là một cô nương tốt, đừng phụ lòng cô ấy, cho dù tất cả chuyện này có liên quan đến cô ta, thì cũng không liên quan gì đến cô ấy cả." Anh trai tôi nói.
Sau khi nói xong câu nói này, thì lại là một sự im lặng kéo dài, cuối cùng anh trai tôi nói: "Em đã nhìn thấy hết rồi chứ?"'
"Gì cơ?" Tôi hỏi.
"Lạt ma niệm kinh, em sẽ nhìn thấy một vài thứ, những thứ có liên quan đến em." Anh trai tôi nói.
"Em đã nhìn thấy một người, thân khoác kim giáp, tay nắm bảo kiếm, ngồi trên một chiếc long kỉ." Tôi nói với anh trai, tôi dọn sạch những sầu muộn ban nãy ở trong lòng mà nhìn anh trai, nghĩ rằng có thể thu được một số thông tin từ anh trai tôi, tin tức có liên quan đến giấc mơ kia của tôi.
"Chỉ có như vậy thôi sao?" Anh trai tôi hỏi.
"Chứ còn sao nữa?" Tôi nói, nhìn biểu cảm của anh trai, dường như anh ấy không hề tin những thứ mà tôi nói.
Anh trai tôi khẽ lắc đầu rồi nói: "Không giống với những gì anh nghĩ lắm."
"Chứ vốn dĩ nên như thế nào mới được?" Tôi hỏi.
"Thật ra anh cũng không biết." Anh trai tôi khó khăn lắm mới nở một nụ cười, sau đó thì vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói: "Đi thôi, đi ngủ một giấc, em mệt lắm rồi đó."
__Tôi quay trở lại phòng, pha nước nóng để tắm, nghĩ đến cái người kia chính là Hàn Tuyết, là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi sau khi lên thuyền, thật ra, tôi thà rằng bản thân mình không nghĩ ra được là đôi mắt của Hàn Tuyết giống với nữ nhân Quan m nghìn tay trong bức tranh kia, bởi vì sau khi nghĩ ra điều này xong, trong lòng tôi giống như bị một cái búa tạ nặng ngàn cân đập vào, một người mà tôi ngày nhớ đêm mong, tôi phát hiện ra bây giờ tôi không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào nữa. Tôi nằm dài trên giường, đầu óc trở thành một mảng trống rỗng, nhưng thật ra tôi không thể nào chống chọi được với cảm giác mệt mỏi vô cùng vô tận của cơ thể, cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giấc ngủ này phải gọi là ngủ quên trời quên đất, lúc tỉnh lại thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau, bên ngoài tiếng động cơ tàu thuyền kêu không ngừng, tôi đi ra khỏi phòng nhìn thử, phát hiện lúc này chúng tôi đã đi vào tuyến đường chính, hơn nữa bởi vì là gần cảng biển, nên số lượng tàu thuyền cực kì nhiều.
Bàn Tử nhìn thấy tôi, kéo tôi đi đến nhà ăn, không hổ là đại lãnh đạo đặc cấp A, trên chiếc tàu hàng này thậm chí còn có đầu bếp chuyên nghiệp, chế biến món ăn vô cùng tinh tế, gần đây tôi chẳng ăn được bao nhiêu, vốn dĩ nên ăn một bữa thật no, nhưng lúc ăn bữa cơm này tôi lại thấy nhạt như nước ốc, mấy người bọn họ cũng đều rất trầm lặng.
Lý Hương Lan Lý lão thái cuối cùng là bị anh trai tôi g.i.ế.t, về điểm này thì cả Trần Đông Phương và Lý Thanh đều biết, họ không cần phải che giấu cho chúng tôi, cho nên lúc này chắc chắn là A đã biết rồi, tôi không biết họ sẽ xử lý chuyện này như thế nào, tiếp theo đây anh trai tôi liệu có phải chịu sự báo thù điên cuồng của nhà họ Lý hay không, tôi cũng không biết nữa.
Ngay vào lúc tôi đang nghĩ đến vấn đề này, A buông đũa xuống rồi nói với anh trai tôi rằng: "Những chuyện xảy ra dưới lòng đất tôi đều đã biết cả rồi, tuy tôi có thể hiểu cho cách làm của cậu, nhưng tôi vẫn muốn cậu cùng quay lại Thiên Tân với chúng tôi, cho Lục gia một lời giải thích."

Bình Luận

0 Thảo luận