"Anh đúng là mỏ hỗn." Tôi trừng mắt nhìn Bàn Tử bước tới trước gương, nói thật lúc này tôi cũng không nhận ra chính mình. Bộ quần áo thì không nói, chỉ dựa vào chiếc nhẫn quỷ này thôi toàn bộ con người tôi đã thêm vài phần khí chất thần bí rồi. Tôi đã nghiên cứu chiếc nhẫn quỷ này trong hai ngày qua, sở dĩ nó được gọi như vậy không chỉ là một vật tượng trưng cho thân phận của Quách Trung Dung lúc bấy giờ, mà ở mặt bên của viên ngọc này, nếu nhìn từ góc nghiêng có thể thấy trên đó thấp thoáng có một cái đầu lâu, dường như có một linh hồn gái thế đang bị mắc kẹt trong đây vậy.
Hôm nay Bàn Tử và Lý Thanh cũng thay trang phục. Bàn Tử mặc bộ vest đen, bộ đồ này dường như được may riêng, che đi cái bụng to của anh ta, trong khi đó Lý Thanh vẫn mặc bộ đồ trắng truyền thống của Trung Quốc, toàn màu trắng, khiến bông sen đỏ trên đầu anh ta trông càng thêm quyến rũ. Cũng may hôm nay anh ta không cosplay làm nhân vật trong game, cũng không dùng dải đỏ che mắt. Sau khi lên đồ cho chúng tôi, Tiểu Thất đỏ mặt nói: "Các anh thay đồ xong rồi. Tôi cũng đi thay quần áo rồi chúng ta sẽ xuất phát."
Lúc Tiểu Thất về phòng thay quần áo xong bước ra, ánh mắt Bàn Tử nhìn chằm chằm, nếu không phải tôi đẩy anh ta, chắc là nước dãi đã chảy đầy. Thật ra cũng không trách bàn Tử, là do Tiểu Thất thật sự khiến người ta khó mà rời mắt. Tiểu Thất vốn dĩ ngoài đôi mươi, tuổi trẻ đầy sức sống, cộng thêm tính cách cô ấy nghịch ngợm. Hôm nay cô ấy mặc bộ sườn xám, bộ sườn xám màu hồng nhạt được xẻ rất cao đến tận đùi, đôi giày cao gót khiến đôi chân của cô ấy dường như dài tới 1m8. Bản thân đôi chân của cô cũng không thua kém gì Hàn Tuyết về độ trắng trẻo và mịn màng, thậm chí còn thon thả hơn cả Hàn Tuyết. Bộ sườn xám tôn lên vẻ đẹp cho con người, khiến Tiểu Thất trở nên như một viên ngọc được chạm khắc từ ngọc bích.
"Cố gắng lên Bàn Tử. Đứa em gái này của tôi tốt nhất nên gả cho huynh đệ tốt nhất của tôi. Nếu thật sự gả cho Tôn Liên Thành, thật đáng tiếc đó!" Tôi nói với Bàn Tử.
"Yên tâm, ngày mai ông đây sẽ bắt đầu giảm cân." Bàn tử nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù bình thường Tiểu Thất trông giống một cô bé, nhưng lúc này cô ấy toát ra vẻ là tiểu thư nhà họ Lý, dưới cái nhìn của ba người đàn ông chúng tôi, cô ấy không hề ngượng ngùng mà đi về phía tôi một cách duyên dáng, mỉm cười với tôi và nói: "Anh họ, em đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp." Tôi nói.
"Nhìn xem anh kìa, muốn nhìn thì bây giờ nhìn cho đã đi. Hôm nay em là thân cận riêng của anh, nếu anh cứ nhìn chằm chằm vào em thì không được đâu, ánh mắt của những kẻ đó rất độc, nhìn một cái là có thể nhận ra anh là trung hay là gian. Anh hãy nhớ những lời em đã nói, hãy giữ nụ cười khó hiểu trên môi, nói ít nhất có thể, mỉm cười với mọi người, nhất là khi người khác nhìn anh, anh nên nhìn lại một cách mạnh mẽ hơn, ánh mắt của anh thể hiện thực lực của anh." Tiểu Thất nói.
Khi cô ấy nói những điều này, lại một lần nữa khiến tôi lo lắng. Sau đó, Tiểu Thất cúi xuống và nói: "Thiếu gia, chúng ta đi thôi."
Tôi hít một hơi rồi tiến lên một bước, tôi tự nhủ, hôm nay mình là nhị thiếu gia nhà họ Diệp! Không thiếu tiền! Tiêu tiền như nước! Suy cho cùng, tiền tôi tiêu không phải là tiền của tôi!
Chúng tôi rời khách sạn và lên một chiếc Bentley với biển số rất ấn tượng. Sau khi lên xe, Tiểu Thất nói với tài xế: "Hãy đi vòng quanh Thiên Tân trước đã."
"Tại sao lại đi vòng quanh?" Tôi hỏi.
"Bên ngoài khách sạn có rất nhiều người đang để ý vào anh, tốt nhất là đi dạo một vòng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là chúng ta không thể đến sớm như vậy, đã là nhân vật chính thì càng đến muộn càng tốt." Tiểu Thất nói.
Tôi không nói gì, thật ra nói tôi là nhân vật chính, thì đúng hơn là Tiểu Thất mới đúng, đi theo làm thân cận riêng của tôi, nhưng anh trai tôi đây lại là con rối của cô ấy.
Chúng tôi đi vòng quanh Thiên Tân gần một giờ, sau đó mới đến cổ hoa lầu. Bàn Tử xuống xe trước mở cửa cho chúng tôi. Kỹ năng diễn xuất của hai người này rất tốt, Lý Thanh diễn xuất đúng bản chất của anh ta, Bàn Tử mới là người diễn xuất, anh ta rụt mặt lại, mở cửa xe cho tôi với vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng. Sau đó Tiểu Thất xuống xe, hôm nay cô ấy quá đẹp, cho nên trở thành trung tâm của sự chú ý. Tiếp theo, cô ấy đưa tay về phía tôi.
Tất cả đều đã được luyện tập.
Tôi nắm tay Tiểu Thất bước ra khỏi xe.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận