Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Không còn cái nào nữa, thật sự là không còn đâu." Tôn Liên Thành nói.
Lúc này Bàn tử quay sang nói với Trần Đông Phương: "Tôn Liên Thành này trước giờ vẫn luôn chơi chúng ta, cậu ta nói thuyền cá tới đó sẽ không bị mưa gió bão táp ảnh hưởng nhưng nếu ngộ nhỡ có thì sao? Trên nước khác với trên bờ, tới lúc đó mà thực sự có một trận gió to thì cái thuyền này của chúng ta cũng đi tong, chúng ta cũng sẽ bỏ mạng ở đó."
"Bàn tử, anh lo lắng thái quá rồi. Thuyền này tuy là thuyền đánh cá nhưng cũng nặng mười tấn, cũng coi như một cái thuyền rất lớn rồi, hơn nữa chúng ta xuống sông Hoàng Hà chứ có phải ra biển thái bình dương đâu. Sao thế, chẳng lẽ tôi phải cung cấp cái tàu sân bay thì anh mới yên tâm à?" Tôn Liên Thành nói.
Trần Đông Phương nhìn cái thuyền cá này rồi nói với Bàn tử: "Tôi cũng sợ cậu ta sẽ giở trò nên mới bắt cậu ta đi cùng. Nếu chúng ta lên thuyền mà cậu ta trên bờ thì cậu ta có giở trò chúng ta cũng không làm gì được, nhưng cậu ta cũng cùng ở trên thuyền thì lại khác, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể ném cậu ta xuống. Lão Long Vương sẽ không cần biết cậu ta tốt hay xấu, chỉ quan tâm thịt cậu ta có ngon không thôi."
Bàn tử lẩm nhẩm thêm một hai câu rồi không nói gì nữa. Tuy Trần Đông Phương không nói rõ ràng nhưng ý tứ thì rất rõ. Chúng tôi đem anh ta theo bên mình chết thì tất cả cùng chết, cho dù Tôn Liên Thành có giảo hoạt hơn nữa thì cũng sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa được.
"Đồ đạc chuẩn bị hết rồi chứ? Đủ rồi thì chúng ta xuất phát." Trần Đông Phương vỗ vai Bàn tử an ủi.
"Chuẩn bị thì xong hết rồi nhưng bây giờ chưa xuất phát được, phải đợi người." Tôn Liên Thành nói.
Nghe câu này tôi bất giác chau mày nghĩ không biết Tôn Liên Thành này lại muốn giở trò gì, lẽ nào anh ta mang theo những người khác? Bàn tử nghe xong phút chốc nổi giận, anh ta bước tới tóm Tôn Liên Thành nhấc lên cao hỏi: "Cậu lại muốn làm cái gì? Lại còn muốn mang theo người?"
Tôn Liên Thành xòe tay nói: "Làm ơn đi Bàn tử, trên thuyền toàn là người của các anh, tôi cũng cần có cảm giác an toàn chứ? Hơn nữa các anh ai biết lái thuyền? Không cần người lái thuyền sao? Quy định của Tôn gia là xuống sông Hoàng Hà phải mang theo thủy quỷ, nghe thì có vẻ mê tín nhưng anh có chắc nếu xảy ra chuyện gì dưới nước thì các anh có ứng phó nổi không?"
Tôn Liên Thành dùng lý lẽ hùng hồn nói với Bàn tử khiến Bàn tử cũng không nói được gì. Nếu Bàn tử đã nghi ngờ ai thì chắc chắn cần thời gian khảo nghiệm nếu không sẽ không dễ dàng gì tin tưởng. Bàn tử buông anh ta ra sau đó chỉ vào mặt anh ta nói: "Tiểu tử nhà cậu tốt nhất nên thật thà chút."
"Được rồi Bàn tử, anh ta nói cũng có lý." Tôi nhìn Bàn tử nói. Bàn tử có thành kiến rất lớn với Tôn Liên Thành, nhưng nếu chỉ đơn giản là nghi ngờ thì cũng không sao, dù gì cái con người này cũng không thật thà gì, hở ra là nói dối. Tôi chỉ sợ Bàn tử là vì ghen tuông chuyện của tiểu Thất, nếu là như vậy thì sẽ rất ảnh hưởng đến sự phán đoán chính xác của anh ta.
Cũng may chúng tôi không phải đợi quá lâu. Tôn Liên Thành gọi thêm ba người đến. Một ông già trông rất nhanh nhẹn, một người trung niên cao to tráng kiện nhưng trông thật thà, còn lại là một thanh niên. Thanh niên này vừa nhìn đã biết chính là thủy quỷ mà Tôn Liên Thành mời tới bởi khí chất trên người anh ta khá giống với anh trai nhưng ăn mặc hợp thời hơn anh trai tôi nhiều. Anh ta mặc áo ngắn tay có trang trí họa tiết phong thủy thủy mặc Trung Quốc, trên cổ còn đeo một vòng cổ rất dài, tôi nhìn kỹ thì ra đó là vòng cổ bát quái, một mặt là hình thái cực, mặt còn lại là gương.
Người cũng đã đến đủ chúng tôi lên thuyền. Tuy Bàn tử chê cái thuyền này quá bé nhưng nói thật đây là con thuyền lớn nhất mà tôi từng ngồi. Sau khi lên thuyền mọi người phân công rất rõ ràng, ông già và người trung niên vào trong khoang thuyền, còn thanh niên kia thì đứng đầu thuyền không nói không rằng nhìn chằm chằm xuống mặt nước không biết đang nghĩ gì. Tôi vốn định bắt chuyện với anh ta hỏi anh ta xem có quen Tôn Trọng Mưu không nhưng nghĩ anh ta có khi ăn xác người chết đuối mà lớn nên đành thôi.
Chúng tôi vào trong khoang thuyền phát hiện tuy lời nói của Tôn Liên Thành không đáng tin nhưng làm việc thì cũng khá khẩm. Trong này bày đầy đủ các thiết bị lặn, còn có một cái máy trông giống như tivi vậy. Tôn Liên Thành thấy chúng tôi không hiểu đó là vật gì liền giải thích: "Đây là một thiết bị thăm dò dưới nước, đưa camera xuống dưới nước là có thể thông qua đây nhìn rõ tình hình dưới đó. Thứ này khá nặng nề nhưng rất hữu dụng trong trường hợp cần thiết."
Trần Đông Phương gật đầu nói: "Đã lên thuyền rồi thì chúng ta đều là những con châu chấu trên cùng một sợi dây."
Tôn Liên Thành nhún vai nói: "Đã lên thuyền giặc rồi, tôi tự biết nặng nhẹ. Mấy người không quen ngồi thuyền lát nữa có thể sẽ bị say. Đằng sau thuyền có giường, chăn đệm tôi đều thay mới hết rồi, ra đó nằm mà nghỉ. Từ chỗ chúng ta đến nơi đó cũng phải hết một ngày rưỡi, chi bằng mấy người đi ngủ một giấc tỉnh dậy là đến nơi rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận