Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 208: Cổ Thụ (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-03 10:48:36
Tôi nhìn lại, phát hiện Bàn Tử cũng sợ hãi, anh ta tiến lại gần, kéo xác chết của con Hoàng Bì Tử và nói: "Tôi nói tại sao đám chồn này lại sợ Bàn Gia đây, hóa ra chúng chỉ là linh hồn mà thôi. Cả chồn tinh cũng vậy?"
Tôi nhìn anh trai tôi, anh ấy là người duy nhất có vẻ mặt bình tĩnh nhất ở đây, nhưng tôi không biết dưới vẻ mặt điềm tĩnh đó, anh ấy đã biết điều gì hay chỉ là giả vờ, nhưng tôi vẫn hỏi: "Anh ơi, có chuyện gì vậy?"
"Nơi này ban đầu được gọi là lăng mộ Hoàng Bì Tử. Chồn tinh trong ngôi miếu cổ là thủ lĩnh của nhóm Hoàng Bì Tử này. Năm đó nó thần phục Quỷ Đạo, vốn dĩ nó chỉ chịu trách nhiệm canh giữ Mười Hai Hang Quỷ mà thôi, nhưng thực ra nó âm mưu cướp đồ trong Mười Hai Hang Quỷ, sau đó trở nên bộ dạng không sống không chết, liên lụy toàn bộ chồn trên ngọn n•ú•i bị chôn vùi theo. Vì vậy linh hồn của đám chồn ở núi Phục Ngưu chỉ là một vong hồn chưa đầu thai, Bàn Tử, hạt dưa lúc nãy có ngon không?" Anh trai nói xong liền nhìn về phía Bàn Tử hỏi.
Thật ra anh trai không cần nói, Bàn Tử cũng đã móc họng nôn, nôn ra đều là các hòn đá nhỏ, Bàn Tử suýt nữa nôn ra mật, sau khi nôn xong, Bàn Tử ngồi trên mặt đất thở hổn hển, chỉ vào anh trai :"Tôn Trọng Mưu, cậu thật âm hiểm, đã biết chuyện này, sao không nói sớm cho tôi biết?"
Anh trai nhún vai nói: "Tôi cứ tưởng anh đại chân nhân núi Tử Phủ cái gì cũng biết."
Anh trai nói xong liền đến gần cái cây, sau đó bước vài bước nhẹ nhàng, cả người anh mượn sức của cành cây leo lên ngọn cây. Tuy nhiên vì những động tác này mà cả cái cây đều rung lắc, xác chồn liên tục từ trên cây rơi xuống đất, nhiều con chồn rơi xuống đất còn bị đập nát, một lúc sau anh trai ôm cô gái đang hôn mê nhảy xuống.
Anh giao người phụ nữ này cho tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt ám chỉ rồi nói: "Nếu cô ấy là người trong lòng em, vậy thì phiền em cõng cô ấy về. Đương nhiên, em cũng có thể ôm cô ấy về."
Cũng may lúc này Hàn Tuyết không có ở đây, nếu không với lời trêu chọc của anh trai và Bàn Tử tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Sau đó anh trai dẫn đường, chúng tôi bắt đầu đi bộ về. Cô gái này không nặng lắm, nhưng tôi cõng cô ấy trên lưng đi đường núi này cũng chịu không nổi, mồ hôi đầm đìa, anh trai tôi không chọc ghẹo nữa, mà bế cô gái từ trên lưng tôi, nhẹ nhàng ôm cô ấy rồi đi tiếp. Cô gái này ít nhất cũng phải 50kg, nhưng anh trai bế cô gái dường như không cảm thấy chút sức nặng nào.
Tôi nhìn anh trai ôm cô gái này từ phía sau, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất hài hòa, một người phụ nữ có thể được anh trai ôm như thế này chắc chắn sẽ cảm thấy rất an toàn.
Chúng tôi đi bộ hơn hai giờ, vượt qua các vách đá, sau đó ra khỏi núi dưới sự dẫn đường của anh trai tôi, bên ngoài núi tôi thấy Trần Đông Phương và Lý Thanh đang đợi chúng tôi. Trên đường đi, tôi không hỏi Bàn Tử hay anh trai tôi về tình hình của họ, không phải là tôi không muốn biết mà là tôi không muốn chấp nhận sự thật.
Tôi luôn nghi ngờ Trần Đông Phương, nhưng khi tôi thấy người đàn ông luôn gọi cha tôi là anh Thiên Hoa và thề rằng ông ấy sẽ không tham gia vào chuyện ở Phục Địa Câu đang ở phía đối diện với chúng tôi, tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cái cảm giác bị lừa gạt, phản bội rất khó chịu đó.
Ông ta thậm chí còn muốn t•ô•i chết!
Nếu khúc cuối anh trai không xuất hiện trong ngôi miếu cổ, trong hoàn cảnh đó Lý Thanh bỏ lại tôi, chắc chắn tôi sẽ chết tại đó.
Trần Đông Phương đứng đó nhìn chúng tôi, tôi cũng nhìn ông ta, khi chúng tôi đến gần hơn, ông ta không nói một lời liền bước tới đưa tay đón lấy cô gái từ tay anh trai tôi, anh trai cũng không nói gì liền đưa cô gái cho ông ta.
Sau đó, T•r•ầ•n Đông Phương bước đến gần tôi, cười gượng nói: "Từ nay về sau tôi vẫn là chú Đông Phương của cậu phải không?"
Khi ông ta nói điều này, đôi mắt ông ta tràn ngập nỗi buồn.

Bình Luận

0 Thảo luận