Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 360: Người Thanh Niên (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Trước đây Tôn Trọng Mưu thường xuyên lấy ra xem." Anh ta nói.
Đầu óc tôi choáng váng nhưng rất nhanh đã nghĩ lại. Cái việc đưa anh trai qua làm con thờ tự nhà người khác không giống với những đứa trẻ bình thường, sợ nuôi lớn rồi sẽ bị bố mẹ đẻ tới nhận lại cho nên rất nhiều người thậm chí còn không biết bản thân là con nuôi. Nhưng anh trai tôi lại khác, anh ấy vẫn luôn biết nhà mình ở đâu, có ảnh cũng không có gì lạ.
"Có lẽ là do anh trai tôi rất nhớ đứa em trai này." Tôi cười nói.
"Không, tôi cảm thấy anh ta rất hận anh bởi vì mỗi lần nhìn ảnh anh tôi đều cảm thấy trong ánh mắt anh ta tràn ngập ác ý." Anh ta nhẹ giọng nói.
Nghe câu nói này xong tôi thực sự muốn chửi thề. Tôi đã từng thấy nhiều người lợi dụng lời nói ly gián người khác nhưng chưa từng thấy kiểu ly gián lại ngu ngốc như này. Tôi với anh ta quen nhau lắm à mà dùng kế này để chia rẽ quan hệ anh em tôi? Câu nói này của anh ta thốt ra khiến tôi không biết nên tiếp lời thế nào nên kiên quyết quay đi không thèm nói chuyện với anh ta nữa. Vốn dĩ lúc anh ta không nói gì thì còn có cảm giác phong thái của bậc cao nhân, vừa mở mồm ra nói thì không còn gì nữa rồi, rõ ràng là không cùng một đẳng cấp với anh trai tôi. Anh trai tôi là loại người mà có đánh chết cũng sẽ không dùng lời nói để khiêu khích.
"Anh cẩn thận chút, lão Long Vương không muốn nhìn thấy anh. Cũng có thể vì anh mà tất cả chúng ta sẽ chết." Anh ta lại nói.
"Có phải anh bị thần kinh không?" Lúc này tôi không nhẫn nhịn nổi nữa rồi trực tiếp trừng mắt nhìn anh ta. Vòng vo như vậy không phải muốn nói tôi là đồ sao chổi sao?
Anh ta nhìn tôi cười rồi không nói năng gì nữa tiếp tục nhìn xuống mặt nước. Lúc này tôi hoàn toàn mất hết hứng thú với anh ta thậm chí còn cảm thấy đứng trên mạn thuyền với anh ta không thoải mái chút nào liền dứt khoát quay vào trong khoang thuyền. Tôn Liên Thành đang nghịch điện thoại, Lý Thanh thì đang ngơ ra. Tiếng ngáy của Bàn tử rất lớn, tôi cách xa mà còn nghe thấy, cũng không hiểu Trần Đông Phương ngủ kiểu gì nữa. Nghe tiếng ngáy của Bàn tử tôi chợt nghĩ nếu mai kia Bàn tử và tiểu Thất mà thành đôi, nửa đêm Bàn tử kéo gỗ thế này không biết nha đầu cổ quái đó sẽ xử lý anh ta như thế nào. Nghĩ tới đây tôi lại nhớ đến Hàn Tuyết. Sau khi rời nhà đi ra ngoài tôi thậm chí còn không gọi điện cho cô ấy, chỉ đôi lúc gửi tin nhắn wechat. Không phải không muốn gọi, một là sợ gọi sẽ khiến cô ấy lo lắng, hai là sợ nghe thấy giọng nói của cô ấy tôi sẽ không nhịn được mà muốn quay về. Vốn tôi không hề buồn ngủ chút nào, nhưng con thuyền cứ lắc lư tròng trành như cái nôi chẳng mấy chốc khiến cơn buồn ngủ của tôi ập đến, cứ thế tôi bất giác ngủ lúc nào không hay.
Sau khi chìm vào giấc ngủ tôi bỗng nằm mơ. Trong mơ anh trai đang cùng tôi nói chuyện, sau đó đột nhiên anh ấy rút ra một con dao đâm tôi. Tôi sắp chết rồi nhưng tôi không sợ, chỉ là không hiểu tại sao anh ấy làm như vậy. Anh ấy nhìn tôi đầy dữ tợn nói nếu như không phải vì tôi thì anh ấy đã không bị đưa đi làm con thừa tự nhà khác, còn nói dựa vào cái gì mà anh ấy từ nhỏ phải ăn thịt người chết còn tôi lại có dòng máu vàng trong người? Nói anh ấy từ nhỏ tới lớn luôn luôn tìm cách nghiên cứu làm sao để giết tôi nhưng không phạm pháp. Những lời nói đó khiến tôi đau lòng tột độ mà khóc nấc lên, khóc mãi rồi đột nhiên choàng tỉnh. Tỉnh dậy thấy mấy người đang vây quanh tôi nhìn, tôi sờ vào cổ áo mình phát hiện đã ướt đẫm. Chết tiệt thật, rõ ràng là ngủ mơ mà cũng thật sự khóc luôn?
"Diệp tử, cậu mơ thấy cái gì đấy sao lại khóc thương tâm thế?" Bàn tử cười hỏi tôi.
"Không có gì." Tôi nào dám nói ra. Bọn họ mấy người đều nhìn tôi cười quả thực mất hết mặt mũi rồi. Tôi đứng dậy trong lòng thầm mắng cái tên thanh niên kia ngàn vạn lần. Nếu không phải vì lúc chiều anh ta cố ý khiêu khích ly gián thì tôi đâu mơ ác mộng như vậy. Để di chuyển sự chú ý của mọi người tôi liền hỏi: "Bây giờ tới đâu rồi?"
"Đi được nửa quãng đường rồi, dự kiến trưa ngày mai tới. Đến ban ngày cũng tiện, cái nơi đó rất là tà mị, nếu tới vào buổi tối tôi quả thực không dám." Tôn Liên Thành nói.
Tôi còn đang định nói thì cái bụng đột nhiên réo ùng ục lại làm tôi cảm thấy rất xấu hổ. Bàn tử duỗi cái lưng đứng dậy nói: "Bụng tiểu Diệp tử vừa kêu Bàn gia tôi cũng thấy đói rồi, cơm nước đã làm xong chưa?"

Bình Luận

0 Thảo luận