Liễu Thanh Từ nói không sai, trong bộ lạc của họ tôi được coi thành thứ gọi là chân thần, tuy họ nói những câu nói mà tôi nghe không hiểu được, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mà họ đối với tôi. Liễu Thanh Từ không cho tôi quỳ bái bà lão này, thật ra bà lão này sau khi nhìn thấy tôi thì đã đứng dậy, vô cùng trịnh trọng mà quỳ xuống bái lạy tôi, thậm chí còn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên giày của tôi nữa, tôi không chịu nổi kiểu lễ nghi như vậy, nhưng lúc này thì Liễu Thanh Từ cứ dùng tiếng Hán mà nói chuyện với tôi, cô ấy nói với tôi rằng: "Dù sao thì bây giờ cậu cũng không giống Thần lắm, cho nên chỉ dựa vào một mình tôi nói cậu là Thần thì không thật sự thuyết phục được mọi người, chỉ có bà ấy là người từng gặp qua chân thần nói cậu là Thần thì tất cả mọi người mới tin. Giờ thì được rồi, bà ấy đã chứng thực thân phận của cậu, tiếp theo thì cậu có thể được hưởng thụ người phụ nữ đẹp nhất của cả bộ lạc rồi."
"Mẹ kiếp, đông người như vậy, cô không sợ các tộc nhân của cô lọt ra vài người hiểu những gì cô nói sao?" Tôi cười rồi mắng.
Bà lão này không phải chỉ hôn nhẹ lên giày tôi một cái rồi đứng dậy, mà cứ quỳ rạp dưới đất, tôi không khỏi thắc mắc với Liễu Thanh Từ: "Tôi nên làm thế nào đây?"
"Đỡ bà ấy đứng dậy." Liễu Thanh Từ nói.
Tôi cúi người xuống, đỡ bà lão này đứng dậy, lúc dìu người bà ấy lên, tôi đột nhiên giật mình, chỉ thấy bà lão này thật sự rất nhẹ, cả người nhẹ giống như chỉ bằng một đứa trẻ con, gần như tôi chỉ cần dùng chút sức lực là có thể nhấc được bà ấy lên.
Sau khi đỡ bà ấy dậy, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng, các mục dân trong bộ lạc này vẫn đang chào đón tôi, nhưng trong ánh mắt chắc chắn đã thành kính hơn nhiều, đây có lẽ giống như Liễu Thanh Từ nói, bà lão này đã xác nhận thân phận chân thần của tôi rồi.
Ngay giờ phút này, tôi giống như là một chân thần đang đón nhận sự triều bái từ các mục dân và các Lạt Ma trong bộ lạc, sau đó thì mấy người bạn kia của tôi cũng sắp được tôn thờ, tôi đột nhiên nghĩ rằng, nếu như bà lão này thật sự có thể cảm nhận được khí tức bất phàm trên người tôi, thế thì nha đầu Thu Ly cũng có thân thế giống hệt tôi, không biết liệu bà lão này có thể cảm nhận được hay không? Nếu như cảm nhận được, có khi nào sẽ hiến tế một người đàn ông cường tráng nhất đẹp trai nhất của bộ lạc cho nha đầu Thu Ly không, giống như hiến tế Liễu Thanh Từ cho tôi vậy á? Vừa nghĩ đến đây, tôi đột nhiên thấy mắc cười, quay đầu lại vẫy vẫy tay với họ ra hiệu cho họ đến đây.
Lúc này ánh mắt của Trần Đông Phương rất kì lạ, nhưng vẫn bước sang phía bên này, lúc họ bước đến bên cạnh bà lão, bà lão có địa vị đặc biệt trong bộ lạc này lại đưa cho họ những chiếc khăn ngũ sắc, có thể đây là một nghi thức chào đón khách quý từ phương xa tới của họ, Trần Đông Phương, Lý Thanh, Tiểu Thất, ba người họ đều được choàng chiếc khăn này lên, còn đến Thu Ly, tôi mở to hai mắt mà nhìn, Thu Ly cũng đầy háo hức.
_Tôi rất khó miêu tả được cảm giác hiện tại trong lòng tôi, tôi không hẳn là tin tưởng tuyệt đối lời nói của Liễu Thanh Từ, cho nên bà lão này liệu có thể phát hiện ra sự không tầm thường của Thu Ly hay không thì cũng coi như là chứng minh được bà ấy thật sự có một kiểu năng lực nào đó. Còn ngược lại nếu bà ta không thể, thế thì sẽ chứng minh được là bà ta đang nói dối, bao gồm cả Liễu Thanh Từ trong đó, hai người họ chỉ là đang phối hợp để diễn một vở kịch mà thôi.
Không chỉ có tôi, bên phía Trần Đông Phương và Bàn Tử cũng đều đang nhìn bà lão và Thu Ly, kết quả dưới cái nhìn chăm chú của chúng tôi, bà lão đeo cho Thu Ly một chiếc khăn bảy màu, hôn nhẹ lên bàn tay của Thu Ly, cứ như vậy mà bỏ qua Thu Ly. Lúc này tôi cảm thấy trên mặt Thu Ly có một cái nhìn khinh thường và cười mỉa, còn trong lòng tôi cũng trĩu xuống, cmn, vốn dĩ tôi cho rằng thật sự đã gặp được bộ lạc có thể giải quyết được thân thế của tôi, thì ra cũng chỉ là mánh khóe lừa gạt trên giang hồ.
Thu Ly không hẳn là một nha đầu hoàn toàn mất não, tuy trên mặt cô ta có ý cười mỉa, nhưng mà cô ta vẫn đứng dậy, còn Bàn Tử chắc chắn là người cười một cách vui vẻ nhất trong số những người họ, đặc biệt là lúc đối diện với bà lão, trên mặt anh ta nở một nụ cười nhân từ vô hại. Sau khi bà lão nhìn thấy Bàn Tử thì chững lại một chút, nhưng lập tức liền khôi phục lại vẻ bình thường. Bà lão cũng đeo cho Bàn Tử một chiếc khăn như thế, Bàn Tử rõ ràng là rất thích cái thứ này, sau đó thì đưa tay ra chuẩn bị để bà lão tiến hành lễ nghi cuối cùng là một cái hôn tay, ai dè Bàn Tử đưa tay ra thì liền ngượng ngùng ngay tại đó, bà lão này không hề hôn nhẹ, mà nói với Liễu Thanh Từ một câu gì đó.
"Như vậy là có ý gì? Ai cũng hôn một cái, chỉ có Bàn gia tôi là không hôn dzị?" Bàn Tử nói một cách bất mãn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận