Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 425: Lạt Ma (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
Phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe câu này là không thể tin tưởng được Lưu Khai Phong. Trên thực tế, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy, sau khi nghe người đó nói Trần Đông Phương liền gật đầu nói: "Được!"
Lý Thanh tiến lên kéo Trần Đông Phương, ra hiệu ông ta không nên đi, Trần Đông Phương lắc đầu cười với Lý Thanh: "Cậu không tin tưởng tôi sao?"
"Tôi nói ông này Trần Đông Phương, đây không phải là chuyện ông có tự tin hay không, vấn đề đây là đâm đầu vô cái chết!" Bàn Tử lúc này nói.
Trần Đông Phương liếc nhìn chúng tôi và nói: "Đừng lo lắng, tôi hiểu Lưu Khai Phong hơn bất kỳ ai trong số các người. Đúng là rất xem trọng mạng sống và càng trân trọng danh tiếng của mình. Mọi việc đã hết cách nhưng ông ta vẫn ôm hy vọng mà đến đây, nhưng gia đình ông ta vẫn còn sống, ông ta biết mình sẽ phải chịu đựng điều gì nếu giết tôi, Lục gia sẽ không tha cho nhà họ Lưu, cho nên họ sẽ không dám làm bậy. Đây cũng là lý do phu nhân có thể sống sót trong sự bao vây của ông ta, sự lợi hại của Na Đa các cậu cũng đã thấy, nếu bạn thực sự muốn giết người, những con sâu này còn mạnh hơn súng rất nhiều."
"Tôi đi cùng ông." Lý Thanh nhìn thẳng Trần Đông Phương nói.
"Cậu ở lại đây tiếp ứng cho bọn họ, phu nhân hẳn là muốn chôn mình trong quan tài đầu rồng bằng vàng giữa thiên thạch. Cho nên Đường Nhân Kiệt mới trở nên như vậy, không phải là không có nguyên nhân." Trần Đông Phương nói
Tình thế hiện tại dường như đã biến thành một màn chia tay, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, Trần Đông Phương vỗ vỗ vai Lý Thanh, đối với người đàn ông có râu nói: "Tiếp theo sau đây các cậu nhất định phải nghe theo Bàn Tử, những điều cậu ta nói là những điều tôi nói. Nhớ lấy, không tìm được phu nhân không được quay về, sống thấy người, chết thấy xác".
Nói xong, Trần Đông Phương giơ tay đi lên cầu thang, ở góc cầu thang có mấy người chạy đến đè Trần Đông Phương xuống. Nói thật, lúc bóng dáng của Trần Đông Phương biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi càng cảm thấy đau lòng, tôi nói với Bàn Tử: "Bàn Gia, bây giờ anh là người lãnh đạo, hãy nói cho tôi biết phải làm gì."
"Chờ đợi xem, Trần Đông Phương tự có kế hoạch của mình." Anh ấy nói.
Khi Bàn Tử vừa mới nói xong, đột nhiên có mấy người khiêng Lưu Khai Phong từ trong góc đi ra, đám người đàn ông có râu nhìn thấy Lão Lưu đặc biệt căng thẳng, đều giơ súng lên. Nhưng lúc này, lão Lưu lại vẫy tay với chúng tôi, ý bảo chúng tôi đi lên trên. Tôi còn đang suy nghĩ có nên đi lên hay không, nhưng Lý Thanh lập tức có động thái chạy lên. Anh ta có mối quan hệ sâu sắc nhất với Trần Đông Phương, chắc chắn anh ta là người quan tâm nhất đến sự an toàn của Trần Đông Phương.
Lý Thanh đã đi rồi, hiện tại chúng tôi không đi cũng không được, Bàn Tử gật đầu nói: "Đi thôi. Tên họ Lưu không dám đụng Trần Đông Phương, cho nên cũng không dám đụng Bàn Gia tôi đây, ít nhất sư phụ ông đây vẫn còn ít tiếng tăm trên giang hồ."
Tôi không hiểu lắm từ "giang hồ" trong miệng Bàn Tử, nhưng khi nghĩ lại, có một câu nói rất hay, ở đâu có người ở đó là giang hồ, bây giờ không còn là cổ đại thế giới võ hiệp nữa, nhưng trên thực tế, từ "giang hồ" có ở khắp mọi nơi trong cuộc sống và điều này không hề sai. Chúng tôi theo Bàn Tử lên tầng hai, mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận, một là cẩn thận với sự phục kích bất ngờ, hai là chúng tôi phải cẩn thận với những con sâu của Na Đa người nuôi cổ trùng.
"Các bạn nhỏ, chúng ta lại gặp nhau." Lưu Khai Phong mỉm cười với chúng tôi khi chúng tôi bước đến.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, Trần Đông Phương đâu?" Bàn Tử hỏi.
"Các cậu tự mình xem đi. Dù sao thì tôi có nói gì các cậu cũng không tin", Lưu Khai Phong nói.
Chúng tôi đi theo Lưu Khai Phong qua góc cầu thang, lúc này mới nhìn được toàn cảnh tình hình ở tầng hai, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là ở giữa tầng hai, có bốn vị Lạt Ma đang ngồi. Giống như trên tivi Lạt Ma ở Tây Tạng mặc áo đỏ, bởi vì lúc nhỏ tôi xem Vi Tiểu Bảo, Lạt Ma mặc đồ đỏ này thực sự đã để lại một cái bóng lớn trong lòng tôi, nên tôi vẫn có chút sợ hãi khi tôi nhìn thấy bốn Lạt Ma này. Lần này Lưu Khai Phong dẫn theo một nhóm đầy đủ người, ông ta không chỉ mang theo người nuôi cổ trùng ở miền nam Tân Cương mà còn mang theo những Lạt Ma từ Tây Tạng. Nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện bốn Lạt Ma này hóa ra là xác ướp.

Bình Luận

0 Thảo luận