Chúng tôi cứ thế từ từ đi, đi mãi đi mãi thậm chí chúng tôi còn cho rằng bao nhiêu công sức vất vả tìm được đến nơi này cuối cùng lại không phải là Shambhala, mà chỉ là một cái mỏ quặng bình thường. Nhiệt độ bên trong này thực sự cao hơn rất nhiều so với nhiệt độ núi tuyết bên ngoài. Chúng tôi đều cởi lớp áo khoác dày bên ngoài ra, môi trường ấm áp này quả thực rất dễ chịu, lại thêm bốn bề trống rỗng rất buồn chán khiến tôi càng đi càng có chút lơ mơ buồn ngủ.
Tôi muốn nghỉ ngơi một chút dù gì mấy ngày nay lên đường gấp gáp rất lao lực, nhưng nhìn bọn họ ai nấy đều hừng hực khí thế bước đi thì tôi lại ngại không dám nói nữa. Đặc biệt là tiểu Thất là Bàn tử, cả đoạn đường hai người đó nói nói cười cười. Bàn tử vì muốn làm người đẹp cười nên cứ lấy bùa vàng ra biểu diễn các phép biến hóa cho tiểu Thất xem. Nếu như tổ sư nhà anh ta biết được pháp thuật hàng yêu diệt ma lại bị cái tên đồ đệ bất hiếu này mang ra biểu diễn đổi lấy nụ cười của người đẹp chắc một phát tát là đủ tiễn Bàn tử xuống mười tám tầng địa ngục.
Chúng tôi cứ đi như thế khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi chịu không nổi hỏi: "Mọi người này, rốt cuộc chúng ta đang tới nơi nào vậy?"
"Sắp tới rồi." Na Đa đáp.
"Sắp là bao lâu?" Tôi hỏi.
"Chính là phía trước. Đừng có gấp, theo ghi chép của tổ tiên chúng tôi những người dân bản địa vốn dĩ đã sinh sống ở nơi này mấy trăm năm. Lúc ban đầu họ cho rằng nơi này chỉ là một mỏ vàng bình thường, nhưng trong quá trình khai khoáng đã phát hiện ra một số thứ, dẫn tới sau này xảy ra hàng loạt vấn đề, cho nên nói cái mỏ này rất dài." Na Đa nói.
Tôi đã gặp quá nhiều những người hỏi mà nói không thể trả lời hoặc bày ra vẻ mặt khinh thường, cho nên khi tôi bâng quơ thiếu kiên nhẫn hỏi bừa một câu lại được nghe Na Đa giải thích tường tận khiến tôi phút chốc thay đổi hẳn cái nhìn về anh ta.
"Diệp tử, Bàn gia biết cậu đang nghĩ gì. Có phải cậu đang rất cảm động khi có người tỉ mỉ trả lời cậu không? Cậu cũng không chịu nghĩ đi, anh ta còn có thể quỳ trước cậu, dòng máu trong người cậu chính là huyết mạch của tổ tiên bọn họ." Bàn tử nói.
Tôi biết ngay trong lúc này mà Bàn tử chõ miệng vào chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, quả nhiên không ngoài dự đoán, anh ta quay ngoắt sang hỏi Na Đa: "Na Đa này, từ khi nào các anh nhận ra bí mật của Diệp tử?"
"Từ khi còn bé tôi đã biết, gia đình tôi mọi người đều biết, bởi vì thần trong truyền thuyết của chúng tôi là người mà trong thân thể chảy dòng máu vàng, đặc biệt là sau này khi tôi âm thầm thả vài con cổ trùng qua thì bọn chúng rất sợ cậu ta, lúc đó tôi càng khẳng định cậu ta chính là người đó. Có những lúc phán đoán của cổ trùng chính xác hơn con người rất nhiều, bởi con người sẽ bị phân tâm bởi nhiều phán đoán nhưng cổ trùng thì hoàn toàn là bản năng." Na Đa nói.
"Hê hê, thú vị đấy. Vậy người trong tộc các anh không nói cho các anh biết bọn họ tìm tới được nơi này như thế nào à?" Bàn tử hỏi. Câu hỏi này trước đó anh ta đã hỏi Na Đa, mà Na Đa không trả lời, lần này cũng vậy, lúc anh ta hỏi xong Na Đa chỉ đỏ mặt lắc đầu.
Tôi dần dần phát hiện ra được thói quen của Na Đa, những điều anh ta biết nhưng không muốn nói ra thì sẽ đỏ mặt, bởi biết mà không nói cũng bị coi là dối trá. Từ điểm này mà nói Na Đa rất đáng yêu, ít ra so với kiểu ông đây biết nhưng không nói vì muốn tốt cho mày, mày làm được gì ông đây của anh trai thì rõ ràng tốt hơn nhiều.
Trên cả đoạn đường bởi chúng tôi nói chuyện với Na Đa nên bầu không khí cũng không còn buồn tẻ nữa, mà đã không còn chán nản thì tự nhiên người ta sẽ không còn để ý xem rốt cuộc đã đi được quãng đường bao xa. Chúng tôi cứ đi như vậy đi mãi đi mãi phát hiện phía trước đã thay đổi, bởi chúng tôi tìm thấy rất nhiều vàng lẫn trên các bức tường đá ở hai bên. Đây không phải là cát vàng mà có thể nhìn thấy cả những cục vàng ở giữa lớp đá. Bàn tử cạy mấy cục xuống, Trần Đông Phương vừa nhìn đã không khỏi kêu lên: "Loại vàng này đã gần giống như vàng thỏi rồi, độ tinh khiết rất cao, nếu ai phát hiện ra mỏ vàng này và bắt đầu khai thác tiếp chắc chắn sẽ trở nên vô cùng giàu có."
"Ở nước ngoài còn có thể được, chứ ở trong nước thì mơ đi, chỉ cần những thứ ở dưới đất thì đều thuộc về quốc gia." Bàn tử cười nói.
Chúng tôi chẳng ai đi nhặt số vàng đó, nói ra cũng lạ, rõ ràng trên cả đoạn đường đều đang thám hiểm, nhưng lại không có hứng thú gì mấy với vàng. Nghĩ lại tôi của trước kia là thằng quan quèn ở quê với mức lương một nghìn hai, mỗi ngày đến một đồng cũng phải đắn đo xem tiêu như thế nào, vậy mà giờ nhìn thấy vàng sắc mặt cũng không đổi. Điều này cũng là do trải nghiệm hơn một năm nay của tôi, nói ra cũng thật không khỏi cảm thán.
"Kỳ lạ thật, mỏ vàng này rõ ràng là đã bị khai thác, vậy tại sao vẫn còn nhiều vàng bị sót lại như vậy?" Trần Đông Phương nhìn hai bên tường đá nói, bởi trên các tường đá đều có vết tích của việc khai thác rất rõ ràng.
"Bởi vì ở chỗ này số lượng vàng đột nhiên tăng vọt, thế nên bọn họ cũng không quan tâm số vàng nhỏ này nữa. Tài lộc luôn đi kèm với nguy hiểm chính là như thế này, phiến đá phía trước toàn bộ đều là vàng." Na Đa nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận