"Vừa rồi là sao vậy?" Tôi không nhịn được hỏi mà không hề kiêng dè. Tại sao lúc ông ta sờ mạch cổ tay tôi thì tôi lại cảm nhận được cánh cửa? Còn giọng nói phía sau cánh cửa nữa, mọi chuyện là sao?
"Đó là do tộc nhân của cậu đã phong ấn ký ức trong não cậu. Tôi muốn mở ra xem thử không nhờ ông ấy không đồng ý. Người trên trời quả thực rất thú vị, vậy mà lại có người mạnh như vậy. Nhưng tại sao một người mạnh như vậy lại bị giết chứ?" Chủ nhân Cửu U hỏi.
"Hả?" Tôi chau mày nghi ngờ.
"Đó là cha cậu, người cha trên trời của cậu." Chủ nhân Cửu U đáp.
Tôi cũng đã đoán ra chút ít, nhưng khi nghe được câu nói này xong thì ngơ ra luôn bởi không ngờ chủ nhân Cửu U lại thẳng thắn tới vậy. Tôi đã quen với việc những người xung quanh nói năng cẩn trọng giấu diếm, giờ gặp người nói toẹt ra thế này tôi không quen lắm.
"Vậy tại sao bản thân tôi lại không cảm nhận được?" Tôi hỏi.
"Bởi vì cậu chưa đủ mạnh, cậu vẫn còn rất yếu ớt." Ông ta cười nói.
Tôi định mở miệng nhưng lại không nói nữa. Mỗi lần nhắc tới chuyện này tôi đều vô cùng mong chờ, hận không thể lập tức điểm hồn đăng rồi biết được tất cả chân tướng sự việc. Bị hủy đi một hồn phách khiến cho bí mật về thân thế lai lịch và sức mạnh của tôi đều không thể phát huy, không có đất dụng võ.
"Thằng nhóc, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Không cần biết là Ngọc Hoàng đạo hay gia tộc Hiên Viên, bọn họ xưng hùng xưng bá thống trị quá lâu rồi, đã thống trị được nhân gian đương nhiên là muốn lên trời, nhưng lại sợ lên trời rồi sẽ thành những con kiến bé nhỏ trên đó, cho nên bọn họ vô cùng cẩn trọng, không muốn dính dáng tới những rắc rối phân tranh khó tránh ở trên trời. Ta thì khác, không cần biết là ở Cửu U hay ở nhân gian ta đều không có đối thủ, cao thủ thường cô đơn, cậu hiểu chứ?" Ông ta nói.
Lời của chủ nhân Cửu u giống như độc cô cầu bại vậy. Tôi từng nghe biết rằng Bàn tử nói ông ta vô cùng lợi hại, nhưng ông ta nói cả Cửu U và nhân gian đều không có đối thù thì tôi thấy hơi khoa trương quá rồi. Tôi liền hỏi: "Vậy còn gia tộc Hiên Viên? Còn Ngọc Hoàng đạo?"
Chủ nhân Cửu U cười lạnh đáo: "Dựa vào lũ người bọn họ sao?"
"Vậy ông đến tìm tôi làm gì?" Lúc này tôi mới hỏi vấn đề này. Cho dù ông ta có là người vô địch của thế gian thì cũng liên quan đếch gì đến tôi. Giờ điều tôi muốn chính là ấn trấn hà của ông ta.
"Ta chỉ muốn xem xem chìa khóa để mở ra cánh cửa thiên môn là cậu có gì đặc biệt, chủ yếu là ta muốn tìm hiểu cái người đó. Những thứ cần làm ta đã làm rồi, ta biết cậu cần bốn cái ấn trấn hà kia. Thứ đó mặc dù ta rất thích, nhưng đối với ta không có tác dụng gì, nể mặt vừa rồi cậu khá hợp tác ngày mai hãy đến lấy đi." Chủ nhân Cửu U thẳng thắn nói.
Cái sự sảng khoái này tôi thực sự không thể lý giải nổi.
"Chỉ vậy thôi ạ?" Tôi dường như không tin được vào những gì mình nghe.
"Nếu không thì sao?" Chủ nhân Cửu U nhìn tôi, mắt ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, nửa mặt đầu lâu thì khỏi phải nói rồi, nhưng con mắt bên nửa mặt người trông rất dài hẹp đầy yêu khí khiến người ta cảm giác vô cùng tà ác.
"Tôi có một vấn đề không biết có nên hỏi không." Tôi nói.
"Thật là một thằng nhóc tham lam, hỏi đi." Chủ nhân Cửu U đáp.
"Ông và Trần Cận Chi có giao dịch gì? Với năng lực của ông thì cần ông ta làm gì cho mình, ví dụ như thi thể của hậu nhân ông ta? Ông ta trả cái giá đắt như vậy, đổi lại thứ gì từ ông? Còn nữa, Hàn Tuyết, giữa cô ấy và Thiên Thủ Quan Âm rốt cuộc có mối quan hệ gì?" Tôi hỏi.
Ông ta nhìn tôi rồi nói: "Đây là một vấn đề của cậu đấy à?"
Mặt tôi đỏ lên, ấp úng nói: "Thì... cũng tương đối."
"Năm đó Trần Cận Chi tới tìm ta là vì người phụ nữ đó. Cô ta muốn quay về nhưng từ nhân gian không quay về được nên muốn tìm ta mượn đạo cửu u. Ta đương nhiên đồng ý với thỉnh cầu này, bởi ta biết có mượn đạo cửu u cũng không thể quay về được. Hậu nhân của Trần Cận Chi đối với ta có tác dụng gì à? Chỉ để ta làm đồ chơi thôi, mặc dù cũng chẳng để làm gì nhưng người như ta không thích trao đổi không công. Hắn tự đến tìm ta muốn giao dịch thì ta chấp nhận đồ dâng tặng thôi. Còn về người phụ nữ kia à, ta nhớ năm đó cô ta cũng coi như khá xinh đẹp cho nên tiện tay tạo ra người có dung nhan giống như cô ta chuyển thế vào Hàn gia mà thôi. Đây cũng coi như là món quà ta tặng cậu, cậu thích không?" Chủ nhân Cửu U cười nói.
"Mẹ kiếp, là như vậy sao?" Tôi kinh ngạc đáp.
"Không thì sao?" Chủ nhân Cửu U đứng dậy đi ra phía ngoài.
Ông ta vừa đi vừa nói: "Ta không thích có người khác tới tìm, cho nên tối nay sẽ rời đi. Bốn ấn trấn hà kia là quà long nguyên do Trần Cận Chi tặng ta, giờ tặng lại cho cậu đấy. Mau mau trưởng thành đi, đừng để ta thất vọng."
Nói xong hình ảnh của ông ta dần dần tan biến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận