Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Cho nên ngọn lửa này không phải là nhắm đến Tôn Trọng Mưu, mà là nhắm đến chúng ta chứ gì?" Lúc này tiểu cô nương nói.
Bàn Tử khẽ gật đầu rồi nói: "Chính xác, chuyện này cụ thể thế nào thì vẫn chưa thể nói rõ được, có khả năng là đồng bọn mà Tôn Trọng Mưu tìm được ở trong thôn, biết chúng ta muốn đi thăm dò, cho nên liền trực tiếp đốt cháy, đương nhiên, cũng có khả năng là có người muốn ngăn cản chuyện gì đó, mọi người cũng đừng sa sút tinh thần, đây cũng chưa chắc là một chuyện gì xấu, ít nhất cũng có thể nhắc nhở chúng ta rằng bây giờ thôn này trông có vẻ là bình yên, nhưng thật ra còn có rất nhiều nhân tố chưa được biết đến ở bên trong, ai mà ngờ được, một cái nơi khỉ ho cò gáy như Phục Địa Câu, vậy mà còn có máy nghe lén các thôn dân? Chúng ta không thể khinh địch, cũng sắp đến giờ rồi, đi thôi, quay về dặn dò một chút, rồi nhanh chóng đến Tế Nam."
Bàn Tử ở trong thôn cũng coi như là một người cô đơn lẻ bóng, việc bàn giao của anh ấy chính là quay về thu dọn một ít đồ đạc, còn nhà tôi thì ở đây, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến trong lòng tôi có một dự cảm không lành, Bàn Tử nói không sai, chuyện này ít ra cũng cảnh tỉnh chúng tôi rằng ở bên cạnh chúng tôi còn có nhân tố chưa xác định đang ẩn nấp, nhân tố chưa xác định này ngày hôm nay phóng hỏa đốt nhà của anh trai tôi, ngày mai thì ai mà biết được sẽ làm ra những chuyện gì khác, tôi bèn nói với Bàn Tử: "Bàn gia, trong lòng tôi đột nhiên thấy thấp thỏm quá, anh trai tôi không có ở đây, nếu như chúng ta cũng đi nốt, trong nhà chỉ còn lại mẹ tôi với Hàn Tuyết thôi đó. Tình hình trong thôn phức tạp như vậy, liệu có ổn không?"
"Chẳng phải là vẫn còn chú Trụ Tử của cậu đó sao?" Bàn Tử nói.
"Trước đây nếu như có chú Trụ Tử ở đây, tôi đúng là yên tâm thật đó, bây giờ tôi bị thần hồn nát thần tính rồi, đều không dám dễ dàng tin người nữa." Tôi nói.
"Chuyện này đúng là như vậy thật, tuy Hàn Tuyết là con gái cưng của Hàn Cát Lỗ, còn mẹ cậu thì lại có quan hệ không thể giải thích với nhà họ Lý ở Thiên Tân, người ngoài chưa chắc đã dám động đến, nhưng mà chuyện này cậu không thể mạo hiểm được, Bàn gia tôi cũng không gánh nổi trách nhiệm này, cậu nói xem nên làm thế nào đây? Cũng đâu thể nào dắt họ theo được?" Bàn Tử nói.
Tôi nhất thời cũng đau đầu nhức óc, tình hình hiện nay, Bàn Tử muốn đi thì cũng bắt buộc là đi với tiểu nha đầu đến Tế Nam một chuyến, nếu như anh ấy đi mất, còn lại có một mình tôi ở đây cũng chưa chắc đã có thể chăm lo tốt cho sự an toàn của người thân trong gia đình, huống hồ chi tôi cũng thấy lo lắng cho tình hình tiến triển ở bên đó, cho nên lập tức trở nên sốt ruột, Bàn Tử nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Đầu tiên cứ dứt khoát để Hàn Tuyết và mẹ của cậu đến ở trong nhà của Hàn Cát Lỗ đi, dù sao thì cũng là họ hàng người thân mà, sớm muộn gì thì cũng phải kết thân một chút, mà có nói thế nào thì đó cũng là tòa thị chính, ở đó tuyệt đối là an toàn."
"Có được không đây?" Tôi nói.
"Hàn Cát Lỗ không phải là người bình thường, ông ấy có thể thông cảm, hơn nữa căn nhà lớn như vậy, cũng đâu có để ý là tăng thêm một người đâu." Bàn Tử nói.
Sau khi chúng tôi quay về nhà, tôi liền trực tiếp gọi mẹ tôi và Hàn Tuyết, họ đã biết chuyện nhà anh trai tôi bị thiêu rụi, tôi nói anh trai đã liên lạc với tôi muốn tôi đến Tế Nam một chuyến, nhưng mà ở trong thôn vậy mà lại có người phóng hỏa, tôi lo lắng cho sự an toàn của họ, cho nên muốn để họ đến nhà của Hàn Tuyết ở tạm, Hàn Tuyết nghe xong thì không có ý kiến gì, mẹ tôi thì lại lắc đầu rồi nói: "Diệp Tử, tiểu Bàn, các con bận chuyện gì thì cứ đi làm đi, chuyện trong nhà các con không cần phải lo lắng."
"Con có thể không lo lắng được sao?" Tôi nói.
"Sẽ không có chuyện gì đâu, cứ yên tâm đi, cha con đâu phải là chết một cách uổng phí, tuy cha con và ông nội của con không có ở đây, nhưng vẫn chẳng có ai thật sự dám động đến người của nhà họ Diệp, đi đi, cứ lo chuyện của mình, trong nhà đã có mẹ rồi, mẹ mong chờ lâu như vậy, cuối cùng con cũng đã theo đuổi được Hàn Tuyết, mẹ chắc chắn sẽ giúp con chăm sóc tốt cho nó, hơn nữa ở đây chẳng phải vẫn còn chú Trụ Tử giúp chăm lo đó sao?" Mẹ tôi cười rồi nói.
Lúc này, Bàn Tử lay lay người tôi rồi nói: "Cũng đúng, ông già vẫn đang còn ở trong Mười hai hang quỷ mà, cũng đâu phải là thật sự ngủm rồi đâu, xem ra thật sự là chúng ta đã lo lắng quá rồi, Diệp Tử, đi tình thương mến thương với cô vợ bé bỏng của cậu đi, chúng ta sắp đi rồi đó."
Nói xong, Bàn Tử nhìn mẹ tôi rồi nói: "Dì à, chúng ta cho hai đứa nhỏ chút không gian riêng tư đi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận