Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 199: Trụ Đá (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Việc này còn khiến tôi cảm thấy thần chủ được thờ cúng bên trong ngôi miếu này quá là phô trương, nếu như pháp tướng chân thân của ông ấy ở trên cái trụ tròn này, thế thì đúng thật là có cảm giác cao cao tại thượng, không những khiến mấy vị thần kia đeo gông cùm rồi quỳ bái, mà còn ở trên cao liếc nhìn xuống bọn họ.
"Đây rốt cuộc là ai mà phô trương quá vậy?" Tôi lầm bầm trong miệng, trong lòng tôi nghĩ chính là Ngọc Hoàng Đại Đế, mấy tượng thần trong những miếu Ngọc Đế khác cũng chỉ thấp hơn Ngọc Đế một chút xíu thôi, cũng không thấy phải ngồi trên cao như vậy, tôi thậm chí còn cảm thấy ông ấy thật tâm phải có dáng vẻ như vậy là để miệt thị chúng thần sao?
"Không biết, nhưng rất tà dị, có cần tôi lên trên đó xem thử không?" Lý Thanh hỏi tôi.
Tuy rằng tôi muốn v·ậ·y·, nhưng tôi vẫn lắc đầu với Lý Thanh, nói: "Anh đã cảm thấy nguy hiểm rồi mà, tôi tin giác quan thứ sáu của anh, đừng lên đó, tính tò mò có thể giết chết mèo đó."
Lý Thanh nhún vai, nói: "Nói thật, tôi chưa từng giao đấu với thần tiên bao giờ, nếu như thật sự chết trong tay họ thì cũng đáng, đã đến bước này rồi, nếu như tôi không lên đó xem thử, đoán chừng phải rất lâu tôi sẽ không ngủ được mất, nếu như tôi xảy ra chuyện, cậu hãy nghĩ cách ra ngoài nhé."
Nghe anh ta nói vậy, tôi càng không muốn cho anh ta lên đó hơn, chủ yếu là v·ì ngôi miếu cổ ở bên dưới bốn bề đều toát lên vẻ quỷ dị, nhưng tôi vẫn không cản kịp Lý Thanh, anh ta đi lên bên trên cái trụ rồi kéo thắt lưng một cái, sau đó anh ta dùng một tư thế cực kì kì lạ mà trèo lên trên.
Tay chân của anh ấy bám vào bên trên chiếc trụ đá, vấn đề đó là chiếc trụ đá này không hề có bất kỳ điểm tựa nào, từ chỗ tôi nhìn lên, trông anh ta càng giống như một con thạch sùng đang bò lên, hồi đó khi xem phim nghe người ta nói có một loại công phu có thể vượt nóc băng tường lên là thạch sùng trèo tường công, tôi nghĩ chắc chính là cái này, xem ra con người Lý Thanh này giỏi nhất thật sự không phải là cú đá xoay của anh ta, mà là thân pháp của anh ta, bất luận là Triêm Y Thập Bát Điệt hay là Thạch Sùng Trèo Tường như bây giờ, đều có giá trị thưởng thức cao, cũng đều rất ưu tú.
Động tác của anh ấy dần dần nhanh hơn, tôi cứ như vậy mà nhìn anh ta cuối cùng tay nắm lấy mép hoa sen ở bên rìa trụ đá, cả người đều bám lên trên, lúc này tim tôi đã muốn rớt ra khỏi lồng ngực, lúc này tôi mới nhớ đến sợi dây thừng mà tôi đã chuẩn bị sẵn trong ba lô, thật muốn tự vả mình mấy cái, tôi nên để anh ấy lấy dây thừng mà leo lên, sau đó kéo tôi lên luôn mới đúng chứ!
Tôi cứ mở to mắt ngẩng đầu nhìn lên trên như vậy, nhưng vẫn giống như ban nãy, đứng ở vị trí của tôi bây giờ căn bản không nhìn thấy được những thứ bên trên, tôi lùi về sau mấy bước thì phát hiện vẫn y như vậy, tầm nhìn bị mấy cánh hoa sen trên rìa cột đá che mất hoàn toàn. Lúc này cho dù tôi có sốt ruột cũng không có ích gì, chỉ có thể đợi, trụ đá này cũng không phải là đặc biệt quá lớn, chỉ có điều ở trong ngôi miếu này mới khiến nó có vẻ lớn thôi, Lý Thanh dùng có mấy phút đồng hồ là có thể từ trên đỉnh cột trụ này vòng xuống lại, nhưng chớp m·ắ·t đã mười phút trôi qua, Lý Thanh vẫn không có động tĩnh gì.
Tôi thậm chí còn không nghe thấy có tiếng đánh nhau gì cả, nghĩ thầm bên trên chẳng lẽ là thần tiên giống như Ngọc Hoàng Đại Đế sao? Lý Thanh hoàn toàn không phải là đối thủ nên trực tiếp bị hai ngón tay kẹp chết rồi? Tôi bèn ngẩng lên trên mà hét: "Lý Thanh, anh vẫn ổn chứ?"
Nhưng không có ai trả lời, tôi lại gọi thêm mấy lần nữa, vẫn không có.
Bây giờ tôi thật sự sốt ruột, tôi muốn lên đó xem thử, nên thử dùng tư thế ban nãy của Lý Thanh để bò lên trên, nhưng tôi phát hiện tôi chẳng nhích lên được một chút nào hết.
Lúc này đã hơn nửa tiếng trôi qua, dự cảm không lành trong lòng tôi càng lúc càng mãnh liệt, không chỉ vì Lý Thanh chết rồi thì "tấm vé an toàn" duy nhất của tôi không còn, mà tôi thật sự lo lắng rằng một người tốt như vậy lại ra đi một cách lặng lẽ ở đây, tôi lại gọi thêm mấy tiếng, vẫn không hề có bất cứ phản hồi nào.
Tôi dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Tôi không gọi nữa, bởi vì bây giờ có gọi thì cũng không có tác dụng gì, nhưng sau khi tôi dừng lại, lại cảm thấy bốn bề vắng lặng, luôn có cảm giác sau lưng có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi quay đầu lại nhìn, hai bên phía sau vẫn là mấy tượng thần đeo xiềng xích quỳ ở đó, ban nãy nhìn mấy tượng thần này tôi cảm thấy đáng thương, bây giờ lại thấy thật âm u đáng sợ.

Bình Luận

0 Thảo luận