Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
"Có dao ở đây không?" Tiểu Thất nhìn Trần Đông Phương hỏi.
"Cháu vẫn muốn thử ư?" Trần Đông Phương cười khổ nhìn tiểu Thất hỏi.
"Không, tôi chuẩn bị lấy ít máu của anh ta lưu lại, còn hữu hiệu hơn phương thuốc này của chú. Nếu nghiên cứu thành công được bí mật trong này thì có thể tôi sẽ phát tài." Tiểu Thất cười nói.
"Anh biết ngay mà, em là cái đồ không có lương tâm!" Tôi trừng mắt nói với tiểu Thất.
"Đằng nào thì vết thương của anh cũng hồi phục rất nhanh, đến sẹo còn không có, anh có còn là đàn ông không?" Tiểu Thất bĩu môi nói. Con bé này sao khi bình phục thì ngay lập tức khôi phục cái tính tình cổ quái thường ngày.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa, nhớ lời chú nói. Chú biết cháu giỏi nhất là diễn kịch, diễn sao cho giống chút." Trần Đông Phương nói xong mở cửa bước ra ngoài.
Tiếp theo đây tôi coi như đã thực sự được mục sở thị khả năng biểu diễn của tiểu Thất. Con bé này mà không giành được tượng vàng oscar thì quả là phí. Tôi đoán có lẽ mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng kia cũng không nhìn ra được bất kỳ sơ hở gì. Sau đó ba chúng tôi cùng về khách sạn. Tiểu Thất luôn trầm mặc chìm đắm trong sự hồi phục thần kỳ của bản thân. Bởi vì cơ thể nó giờ đã không còn vấn đề nên tôi dự định nói với nó về kế hoạch tiếp thao. Đương nhiên vì cũng là muốn chuyển rời sự chú ý của nó, nếu không nó lại hỏi về chuyện của bà lão họ Lý đó thì tôi cũng không biết phải trả lời ra sao.
Kết quả tôi vừa mở miệng nói nó đã nằng nặc đòi đi theo. Tôi cũng bó tay không biết phải đối phó với con nhóc cứng đầu này ra sao. Lúc này Trần Đông Phương nói: "Đừng ồn ào nữa, ông nội cháu muốn cháu về nhà một chuyến. Chuyện của bà nội cháu cháu không cần lo nữa, chuyện phía sau Tôn Trọng Mưu sẽ liên lạc với ông nội cháu. Chú đã đặt vé máy bay rồi, tối nay cháu hãy về Thiên Tân đi."
"Dựa vào cái gì chứ? Các người cứ thế mà đá tôi đi, tôi kháng nghị!" Tiểu Thất tức giận nói.
"Kháng nghị vô hiệu, đây là ý của ông nội cháu, cháu cũng không muốn chú bị ông ấy trách mắng chứ? Còn nữa vụ vết thương của cháu chỉ có thể lừa đám bác sĩ đó chứ không lừa được người khác, nếu cháu không muốn anh họ người đã cứu cháu một mạng này gặp thêm nguy hiểm rắc rối thì cháu nên đi về. Làm xong chuyện này chú sẽ kể đầu đuôi mọi chuyện cho cháu nghe." Trần Đông Phương nói.
Mặt mày tiểu Thất rất trông rất không tình nguyện nhưng Trần Đông Phương cũng đã nói rõ mọi chuyện đâu ra đó, nó chỉ có thể ngồi một bên im lặng giận dỗi không nói năng gì. Đợi sau khi chúng tôi về tới khách sạn, Bàn tử vừa thấy chúng tôi liền bước thấp bước cao lật đật chạy lại hỏi: "Sao đã xuất viện rồi nhanh thế?"
Tôi đỡ tiểu Thất, tiểu Thất giả vờ bị bệnh nói: "Hez, tôi không thích mùi thuốc trong bệnh viện, tôi muốn về nhà. Ông nội đã sắp xếp bác sĩ riêng cho tôi, tôi cũng nhớ cái giường của mình rồi"
"Cũng phải, cái môi trường ở bệnh viện đúng là khiến người ta không chịu nổi mà, càng không nói một cô gái trẻ như cô, về cũng tốt, về nhà yên tĩnh hơn." Bàn tử nói.
"Ai da Bàn gia, sao nói năng nhẹ nhàng quan tâm vậy, sao tôi thấy có gì đó sai sai vậy nhỉ?" Tôi cười trêu Bàn tử.
Mặt Bàn tử bỗng chốc đỏ bừng rồi lan xuống tận cổ. Anh ta quay đầu nhìn tôi rồi lấy tay làm động tác cứa cổ nói với tôi: "Chết tiệt, im miệng Bàn gia tôi không quen cậu."
"Hai người có bệnh hay sao thế?" tiểu Thất nhìn chúng tôi với vẻ khó hiểu nói.
Tôi suýt nữa không nhịn được mà ha ha cười lớn. Đến Trần Đông Phương cũng không nhịn được mà nhếch môi cười. Dù thế nào đi chăng nữa, sự hồi phục của tiểu Thất đều khiến tất cả chúng tôi thoải mái thả lỏng hơn nhiều. Buổi tối sau khi chúng tôi tiễn tiểu Thất lên máy bay về Thiên Tân thì cuối cùng bên Lý Thanh đã có tin tức báo về nói phía Tôn Liên Thành đã sắp xếp ổn thỏa, thanh niên đó bị anh trai tôi đập cho một trận sợ rồi, Lý Thanh còn chưa ra tay anh ta đã đồng ý đi cùng chúng tôi. Tôi cứ nghĩ đến cảnh Tôn Liên Thành bị Lý Thanh đá cho chạy vòng tròn là lại cảm thấy tức cười. Loại người như anh ta xứng đáng bị đánh một trận, nếu cứ cố nói đạo lý với loại người đó sẽ chỉ tổ ngồi nghe anh ta khoác lác nói dối nhiều hơn.
Sau khi xác nhận hành trình, sáng sớm ngày thứ hai phía Tôn Liên Thành đã sắp xếp xong, anh ta cũng tới nhưng vác cái mặt rất không tình nguyện, vừa tới nơi đã nói: "Tôi đã nói rõ mọi chuyện với các người rồi, các người nói chút đạo lý được không? Tôi không có chút hứng thú nào với mấy cái chuyện vớ vẩn đó của các người, cứ bắt tôi theo làm gì chứ?
"Đừng có phí lời, chuẩn bị thế nào rồi?" Trần Đông Phương hỏi.
"Đều chuẩn bị xong rồi. Thật sự không thể thương lượng sao? Cứ nhất định phải bắt tôi đi cùng sao?" Tôn Liên Thành vẫn còn dùng dằng mặc cả.
"Lý Thanh, nếu nó còn tiếp tục lải nhải cậu cứ trực tiếp đánh chết. Bàn tử không phải anh vốn đã không thuận mắt nó sao? Không cần để ý tới tôi thích đánh cứ đánh!" Trần Đông Phương nói.
Câu nói này đã khiến Tôn Liên Thành ngoan ngoãn im miệng, anh ta chắp tay nói: "Các vị đại ca, quân tử động khẩu không động thủ, chúng ta đừng cứ động tí là đánh đấm được không?"
"Cậu đừng có giở trò gì là sẽ không ai động tới. Đi thôi dẫn đường đi." Trần Đông Phương nói.
Tôn Liên Thành lên xe, chúng tôi cũng lên một xe phía sau rất nhanh đã tới cảng. Sau khi tới cảng mới phát hiện ra thứ Tôn Liên Thành chuẩn bị cho chúng tôi là một cái thuyền đánh cá rất bình thường.
"Tôn gia các người thảm như vậy sao?" Bàn tử nhìn cái thuyền hỏi.
"Cái này anh không hiểu rồi, tới giờ tôi cũng nói thật cho các anh biết. Tôi biết thừa mục đích chuyến đi lần này của các anh, thực ra tôi cũng từng muốn làm thế, chỉ là những lần sau mấy lần tôi phái người qua đó, chỉ cần thuyền cập bến nơi đó là mưa gió sấm chớp sẽ nổi lên, các thiết bị hiện đại trên thuyền đều mất tín hiệu, nhưng thuyền cá thì lại không sao cả. Lão Long Vương không hề làm khó ngư dân, các anh xem có lạ không?" Tôn Liên Thành nói.
"Con mẹ nó cậu rốt cuộc nói thật được mấy phần?" Bàn tử trừng mắt nhìn Tôn Liên Thành mắng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận