Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 518: Sức Mạnh (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Bây giờ tôi chỉ muốn đánh, muốn phát tiết những oán giận trong lòng ra bên ngoài nên tôi trực tiếp xông tới đám người đó. Đám người đó dám tới chém chúng tôi nhất định biết chúng tôi là ai, đương nhiên cũng biết tôi là quả hồng mềm nhất trong số bốn người cho nên khi thấy tôi xông tới bọn họ rất coi thường.
Nhưng điều bọn họ không biết là sau khi được dán bùa thì tôi đã trở thành con người khác.
Tốc độ của tôi nhanh đến mức tôi còn không ý thức được.
Lúc tôi đấm một quyền lên mặt người đầu tiên tôi thấy được khuôn mặt anh ta đã bị đánh đến biến dạng, máu của anh ta phun lên mặt tôi khiến tôi sinh ra một khoái cảm khó tả.
Tôi dần mất đi sự khống chế.
Trong mắt tôi chỉ còn đám người đó và nắm đấm của bản thân, tôi cứ bộc phát sức mạnh mà không cần phòng bị, tôi để từng nhát dao chém lên người mình, nhưng chỉ cần họ trúng một quyền của tôi là tôi có thể đánh bay bọn họ.
Ý thức của tôi dần dần trở nên mơ hồ.
Đợi đến lúc tôi thoát ra được khỏi trạng thái đồ sát này thì phát hiện bản thân mình đang bị Trần Đông Phương, Lý Thanh còn có Bàn tử ba người bọn họ ấn chặt xuống đất.
"Mẹ kiếp, không phải đánh bọn họ sao? Ba người đánh tôi làm gì?" Tôi hỏi.
"Không sao rồi, tỉnh rồi, tỉnh rồi!" Bàn tử nói.
Ba người bọn họ buông tôi ra, tôi muốn đứng dậy mà mới hơi dùng sức đã cảm giác cơ bắp toàn thân vô cùng đau nhức, giống như tất cả sức lực trên cơ thể đã bị rút cạn vậy. Bây giờ đến ngồi dậy đối với tôi cũng rất khó khăn, tôi chỉ đành nghiêng người xoay đầu qua một bên nhưng mắt vừa quay sang hướng đó nhìn đã thấy một màn dọa tôi dựng tóc gáy!
Bởi vì trước mắt tôi là một khoảng đất đầy máu, còn có một người đang nằm trên mặt đất, cơ thể anh ta không ngừng co giật, đầu của anh ta chỉ còn lại một nửa, màu đỏ của máu màu trắng của não lẫn lộn trên mặt đất, trên người tôi cũng bị máu vấy đầy.
Tôi bị dọa dựng cả lên, xoay xoay cái cổ muốn nhìn xung quanh thì thấy có đến mười mấy hai mươi người đang nằm trên đất, những người này người thì mất nửa đầu, người thì tay gãy rời, người thì chân đứt lìa. Có thể nói những người nằm trên đất này không một ai cơ thể nguyên vẹn.
"Là tôi làm ư?" Tôi không thể tin được mà hỏi.
"Không phải cậu thì ai? Mẹ kiếp, đám người đó đái cả ra quần mà chạy. Cậu giết người đỏ mắt suýt thì giết cả ba người chúng tôi luôn. Diệp tử, Bàn gia tôi thấy cậu chắc chắn không phải thần long mà là một con rồng não tàn tái sinh thì đúng hơn!" Bàn tử cười mắng.
Nói thật trong lúc này tôi cảm thấy sợ hãi. Trong lúc vô thức mà tôi lại giết nhiều người đến vậy? Liệu tôi có phải giết người đền mạng không?
Đúng lúc này bỗng nhiên xung quanh chúng tôi vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát, cảnh sát cuối cùng cũng chậm chạp mà đến, Trần Đông Phương nói với Lý Thanh: "Cõng Diệp tử chạy mau!"
"Chạy gì chứ? Chúng ta là phòng vệ chính đáng, Diệp tử cũng vậy. Có bao nhiêu người dân ở đây chứng kiến, bọn họ làm gì được?" Bàn tử không phục nói.
"Cậu hiểu cái đếch gì, để bọn họ bắt chúng ta còn chết nhanh hơn!" Trần Đông Phương mắng. Lý Thanh cõng tôi bắt đầu nhanh chóng tháo chạy.
Nhưng lúc này muốn chạy thì cũng đã muộn, xe cảnh sát đã bao vây lấy chúng tôi. Rõ ràng chúng tôi là những người bị chém chỉ phòng vệ chính đáng vậy mà đám cảnh sát này dàn trận người nào người nấy cầm súng chĩa về chúng tôi.
Trần Đông Phương nói không sai, có những lúc không cần nói lý, đặc biệt là với người muốn lấy cái mạng của chúng tôi như Liễu Thanh Tư, phía sau Liễu Thanh Tư còn có cái người đó.
"Làm sao đây? Đột phá vòng vây hay đầu hàng? Có cần Bàn gia tôi lại cho Diệp tử một lá bùa nữa?" Bàn tử hỏi.
"Thêm lá bùa nữa cậu ta không bị súng bắn chết thì cũng tự mình chết, cơ thể cậu ta không thể chịu được năng lượng lớn như vậy, cứ đầu hàng trước đã!" Trần Đông Phương nói. Đối diện với cả đám cảnh sát trang bị đầy đủ vũ trang chúng tôi không ai dám nói phá vòng vây.
"Lẽ nào chúng ta cứ như vậy mà để bọn họ hại?" Tôi không phục nói.
Lời tôi vừa dứt bỗng nhiên có một cái xe tải bấm còi inh ỏi trực tiếp lao thẳng vào mấy xe cảnh sát đang bao vây chúng tôi dọa đám cảnh sát sợ mất mật vừa quay đầu đã nã đạn. Chiếc xe tải đó tốc độ rất nhanh dường như mất phanh vậy tông thẳng vào mấy xe cảnh sát tạo ra một lối phá vòng vây của xe cảnh sát.
Tiếp theo tôi nhìn thấy có một người đứng trong xe tải mở cánh cửa phía sau xe, lấy trong xe ra mấy thùng dầu rồi vứt xuống đất, nở nụ cười rồi móc ra cái bật lửa vứt xuống mặt đất đang vương vãi đầy dầu.
Người đó vậy mà lại là tiểu Thất.
"Ngơ ra đó làm gì, mau lên xe!" Lúc này cửa xe được mở ra, nha đầu Thu Li ôm vô lăng hét lên với chúng tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận