Lúc này, tôi bị câu nói kia của anh trai tôi làm cho ngơ ngác, anh ấy đã nhìn thấy cái gì cơ? Thứ mà tôi nhìn thấy là bản thân tôi giống như chiến thần, thứ mà Bàn Tử nhìn thấy là một Bàn Tử muốn lấy mạng tôi, còn thứ mà anh trai tôi nhìn thấy, là một anh ấy có thể mãi mãi bên cạnh bảo vệ tôi ư?
Vào lúc này mà anh ấy lại nói như vậy, sau đó thì chạy đua với Thu Ly tiến vào trong luồng ánh sáng trắng đó, chẳng lẽ anh ấy vì ngăn cản Thu Ly, cho nên muốn để bản thân mình rơi vào trong luồng ánh sáng trắng đó, đi vào thế giới chưa biết thế nào kia?
"Anh hai!" Nghĩ đến đây, cuối cùng tôi cũng biết tại sao anh ấy lại nói câu nói đó rồi, lại còn một anh trai khác luôn bên cạnh bảo vệ tôi, đó là anh ấy quyết định phải đi rồi?!
Anh trai tôi quay đầu lại nhìn, cười với tôi rồi khoát tay.
Tốc độ của anh trai tôi đã sắp nhanh hơn Thu Ly rồi, nhìn thấy anh ấy sắp sửa tiến vào trong luồng ánh sáng trắng đó, đột nhiên, tôi bỗng nghe thấy có người thở dài một tiếng rồi nói: "Haiz, xin lỗi nhé Trọng Mưu, thật ra thì ta đã đồng ý với Lão Lục, nhất định phải trông chừng cho tốt tên đệ tử là cậu, nếu mà cậu đi thật, thì ta biết ăn nói sao đây?"
Lúc giọng nói này vang lên, một cây phất trần đột nhiên quấn lấy eo của anh trai tôi, kéo cả người anh trai tôi lại.
Bởi vì bên phía anh trai tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên Thu Ly đã chạy vào trong luồng ánh sáng trắng.
Thu Ly nhìn tôi một cái, trên mặt lộ ra một biểu cảm giống như là thị uy, nhưng cả biểu cảm này của cô ta, vào lúc này đã dừng lại, sau đó, đột nhiên tôi nhìn thấy cả người cô ta méo mó, xé toạc ra, sau đó thì bỗng dưng biến mất.
"Đi rồi à?" Tôi thì thầm bàn tán.
"Nếu như thật sự đi được dễ dàng như vậy, thì trăm ngàn năm nay, sao có thể đến một người mà cũng không đi được? Nha đầu này, ngốc a, Cửu Long Trận chỉ còn lại chín cái cột, một bức tinh thần đồ thì có tác dụng gì chứ?" Người đó lại thở dài, nói.
"Lão già sư phụ!" Lúc này, Bàn Tử kêu to.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ông lão mà ngày hôm đó tôi đã gặp ở nhà họ Tôn, ông ấy chính là Hà An Hạ Hà chân nhân, sư phụ của Bàn Tử, trong tay ông ấy, đang giữ chặt anh trai tôi vẫn còn nhìn ngơ ngác.
Hà chân nhân bay xuống dưới, đáp lên trên chiếc cột, ông ấy nhìn chiếc quan tài bằng đồng to lớn bị bàn tay khổng lồ kia giữ chặt, nói: "Haiz, các người đi giúp cái thứ này, đúng là có thể gây náo động a!"
"Lão già sư phụ!" Bàn Tử lại kêu lên một câu.
Kết quả Hà An Hạ trực tiếp gõ lên trên đầu Bàn Tử một cái rồi nói: "Lão đây sớm đã nghe thấy rồi, con tưởng ta bị điếc sao?!"
Nói xong, ông ấy đặt anh trai tôi xuống, Hà chân nhân hạc phát đồng nhan (tóc trắng như lông hạc, da dẻ hồng nào như trẻ con) tiên phong đạo cốt, nếu như không nói chuyện, chắc chắn là người giống thần tiên nhất trong số những người tôi đã gặp. Ông ấy nhẹ nhàng bay xuống, đáp xuống đất kéo Trần Đông Phương, Lý Thanh, Tiểu Thất và cả Na Đa lên, một ông lão, vậy mà kéo được bốn người, thân hình tiêu sái phiêu dật, không giống một người bình thường.
Xem ra lần trước ông ấy nói là ngồi xe đến, chắc chắn là đang nói đùa với chúng tôi a! Bởi vì ông lão này biết bay mà!
Mà lúc này, bàn tay to lớn đó vẫn đang nắm chặt quan tài bằng đồng kia, nhưng quan tài bằng đồng cũng đang giãy dụa một cách kịch liệt, muốn giãy thoát ra khỏi bàn tay khổng lồ đó.
"Sư phụ, ông cứ đứng nhìn như vậy hả?" Bàn Tử hỏi.
"Nói thừa, con đánh được thì xông lên đi, ta tiễn con qua đó, dù sao thì hai người này ai ta cũng không chọc đến được, ai ta cũng không đánh lại, con bảo ta quản thế nào được?" Hà chân nhân nói.
"Vậy phải làm sao đây?" Bàn Tử nói.
"Làm sao hả? Lần nào mà con chẳng gây ra họa, chẳng phải lão già này toàn chùi đít cho con sao? Sư bá của con đã nói rồi, lần sau mà về, thì sẽ cho cấm túc, ba mươi năm!" Hà chân nhân nói.
Hà chân nhân vừa nói vừa vẫy tay, ông ấy phất phất ống tay áo, chín lá hoàng phù bay ra, chín lá hoàng phù này biến thành chín con thú hiếm trên không trung, cả người của chín con thú hiếm này đều phát ra kim quang, hệt như được tạo ra từ vàng ròng.
Bàn Tử đã từng nói, bởi vì công lực của anh ấy khá thấp, cho nên thần thú mà anh ấy diễn hóa ra hoàn toàn không thể nào bì được với thần thú của sư phụ anh ấy, bây giờ Hà Chân Nhân ra tay, cũng là hoàng phù biến thành thú lạ, vừa ra tay một cái thì là chín con thú, chín con thú này tuy toàn thân đều có ánh vàng chói lọi, nhưng lại không hề có sức mạnh chiến đấu giống như tứ đại thần thú mà Bàn Tử triệu hồi ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận