Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, cho đến bây giờ cỗ quan tài đá bên trong Mười hai hang quỷ vẫn chưa hề xuất hiện, cái bè gỗ chở hỗn thế ma vương con gái của A kia vẫn đang trôi trên mặt nước, vầng trăng tròn trên cao, vẫn một mảng màu đỏ máu, anh trai tôi lại một lần nữa gióng trống lên, anh ấy vung mạnh dùi trống, nện lên phía trên.
Cùng với việc anh ấy đánh trống, con thủy long đang bay lượn xung quanh gần mặt trống kia cũng hét lên một tiếng đầy phẫn nộ với Thành Hoàng gia rồi xông qua đó, cơ thể của con rồng trông giống như trong mấy bức vẽ của Trung Hoa, trông có vẻ vô cùng uy nghiêm dữ tợn, vồ một cú như vậy, càng mang theo khí thế mạnh mẽ như sấm vang chớp giật, nhưng Thành Hoàng gia vẫn cứ đứng như vậy ngay mũi thuyền, lúc con rồng nước đến gần ông ấy, ông ấy chỉ nhẹ nhàng phẩy tay một cái, con rồng nước đó bắt đầu vỡ ra, cuối cùng hóa thành bọt nước rơi xuống sông.
Anh trai tôi tiếp tục đánh trống, vừa mới tan một con, lại một con khác đến, rồng nước là được hóa hình từ nước, mà cùng với nhịp trống dồn dập của anh trai tôi vang lên, xung quanh người anh trai, vậy mà lại thành từng con rồi lại từng con rồng nước, đếm ra thì có đến tám con, tám con rồng này đua tiếng um sùm, cứ vậy mà cả Mười hai hang quỷ Quỷ khí ngùn ngụt cũng như tiên cảnh.
Anh trai tôi đặt trống lên trên tế đàn, anh ấy bỏ dùi trống ra, nhảy lên trên dùng chân đạp lên mặt trống.
Từng con từng con rồng nước phấn khích bắn về phía thuyền của Thành Hoàng gia.
Tám con rồng nước cùng xông lên, cảnh tượng này khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng cú vồ của tám con rồng nước đó trước mặt Thành Hoàng gia, ông ấy lại một lần nữa nhẹ nhàng phất tay, một bức màn chắn trong suốt chắn ngay trước mặt ông ấy, tám con rồng nước đó đụng phải bức màn chắn này, không thể tiến lên thêm được chút nào nữa, cuối cùng tất cả đều hóa thành nước, tan xuống dòng sông.
Bàn Tử bịt mắt lại, nói: "Tôi thật khâm phục dũng khí của anh trai cậu đó, rõ ràng không phải là đối thủ mà vẫn cứ vậy, nếu như là Bàn gia ta thì đã không đánh rồi, ông nội ruột của mình, mối thù lớn đến vậy sao? Không nhìn ra được ông nội cậu tùy tiện thôi mà cũng có thể đánh cậu ta đến mức sống chết không thể tự lo sao?"
Tôi thở dài một cái nói: "Nếu như biết đánh không lại nên không đánh, thì đó đâu còn là anh trai tôi nữa. Bàn Tử, đưa tôi qua đó đi, tôi đi khuyên thử xem sao."
Lúc này, tôi đã không thể lùi bước được nữa, hai người họ mà còn đánh tiếp như vậy, tuy đã định sẵn chỉ cần ông nội mà đánh trả thôi thì anh trai tôi chắc chắn sẽ bại trận ngay lập tức, giống như hôm đó ông nội chỉ tùy tiện đánh thôi mà có thể lấy mạng của anh trai tôi vậy, nhưng bất kể hai người họ là ai làm ai bị thương, đó đều không phải là kết quả mà tôi muốn, với tư cách là người thân cận nhất của hai người họ, tôi buộc phải qua đó cản họ lại.
Bàn Tử khẽ gật đầu, anh ta ôm lấy tôi, bốn thần thú mà anh ấy dùng hoàng phù gọi ra sớm đã tan biến do hoàng phù đã cháy hết, anh ta vứt ra một lá bùa, lá bùa này dần dần biến to ra trong nước, Bàn Tử ôm lấy tôi nhảy lên trên hoàng phù, cứ như vậy mà đưa hai chúng tôi qua sông, đến phía trên tế đàn kia, Bàn Tử vứt tôi lên trên tế đàn đó, nói: "Diệp Tử, cậu cũng đừng miễn cưỡng quá, hai người họ đều biết chừng mực, thần tiên đánh nhau, không cẩn thận chút thôi là vạ lây đến cậu, cái mạng nhỏ của cậu cũng không còn nữa đó."
Tôi khẽ gật đầu nói: "Tôi tự biết chừng mực."
Việc tôi đến đây, quả thật đã khiến hai người này tạm thời bình tĩnh lại, tôi đi qua đó, tôi biết muốn giải quyết chuyện này, muốn hóa giải nút thắt trong lòng anh trai tôi, bắt buộc ông nội phải đưa ra một lời giải thích, cho dù chỉ là một câu nói "ta cũng là bất đắc dĩ", kì thực sau khi tôi và anh trai đều biết cha tôi là bị ông nội lột da, điều mà hai chúng tôi mang chấp niệm, cũng chỉ là một câu giải thích của ông nội mà thôi, điều tôi không ngờ đó là, con người của ông nội vậy mà lại còn cao lãnh hơn cả anh trai tôi, bây giờ mà nói rõ ràng tất cả rằng chuyện năm đó là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, nhưng ông ấy cứ vậy mà ngay cả một câu giải thích cũng không có.
Đến trước mặt anh trai tôi, tôi quỳ xuống với ông nội đang ngồi ở mũi thuyền, tôi nói với ông: "Ông nội, với tư cách là một người cháu, lẽ ra nên quỳ lạy ông, cái quỳ này, cũng là báo đáp ơn dưỡng dục hơn hai mươi năm qua, cháu biết anh trai ra tay với ông cũng không phải phép, nhưng ông cũng nên biết rằng, cái chết của cha cháu đối với nhà chúng ta mà nói có ý nghĩa như thế nào, nếu cha không chết, anh trai cũng không bị đưa đi làm con thừa tự, cháu cũng sẽ không là đứa trẻ mà lúc nhỏ bị người ta trêu chọc là không có cha, cháu cũng biết là một người cha, tự tay hủy hoại đứa con trai của mình tuyệt đối là nỗi đau khổ bất đắc dĩ, cháu chỉ cầu xin ông cho chúng cháu một lời giải thích, cháu với anh trai cũng mong ông có thể quay về, người một nhà chúng ta có thể đoàn viên."
Ông nội đứng ở mũi thuyền nhìn tôi, trên mặt ông có đeo một chiếc mặt nạ, tôi không nhìn thấy được biểu cảm của ông, bởi vì lúc này không có pháo sáng, chỉ có thể dựa vào ánh trăng màu đỏ, tôi càng không thể nhìn rõ được trong đôi mắt của ông đang viết những gì, ông cứ im lặng như vậy mà nhìn tôi.
"Để anh nói cho em biết nhé." Lúc này anh trai tôi lên tiếng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận