Lúc này anh trai tôi cũng vô cùng ngượng ngùng, dù sao thì anh ấy cứ luôn nói thẳng hoặc là ám thị với chúng tôi rằng Bàn Tử là con cừu đen trong bầy của chúng tôi, nhưng sau cả buổi trời thì đột nhiên bị Bàn Tử vạch trần không hề che giấu rằng anh ấy mới là người làm trò lén lút sau lưng chúng tôi. Chúng tôi đều nhìn anh trai, nhưng mà chúng tôi ai cũng biết rằng, dựa vào tính khí của anh ấy, chắc chắn sẽ không giải thích bất cứ điều gì với bất cứ ai trong chúng tôi, quả nhiên, sau khi anh ấy đưa cái đỉnh đầu màu vàng đó qua cho Bàn Tử thì trực tiếp quay đi, thậm chí còn không nhìn thẳng vào chúng tôi.
"Cái thứ nhà cậu, đừng trách Bàn gia tôi làm cậu xấu hổ trước mặt mọi người, ai bảo cậu ở bên kia khiêu khích ly gián tôi trước?" Bàn Tử cười nói.
"Đừng nói mấy lời thừa thãi nữa! Chẳng lẽ mông đít cậu sạch chắc? Làm sao cậu biết được bên dưới tượng Tam Thanh Tổ Sư có hình vẽ Bát Quái như này, rồi làm sao biết bên trong cỗ quan tài đá đó có để xương đỉnh đầu của Xi Vưu?" Anh trai tôi trừng mắt với Bàn Tử rồi nói.
"Chuột chù chê khỉ rằng hôi, nói trắng ra, hai người các người có ai mà sạch sẽ đâu." Thu Ly nói với hai người họ, tôi cảm thấy ít nhất người bên cạnh tôi mà dám nói chuyện với anh trai tôi như vậy, thì Thu Ly chắc chắn là người đầu tiên, ngay cả một người phụ nữ không sợ trời không sợ đất như Liễu Thanh Từ, ở trước mặt anh trai tôi cũng phải cẩn thận lời nói, không phải là anh trai tôi có khí thế lớn thế nào, mà chủ yếu là con người anh ấy có khí chất lạnh lùng nghiêm nghị và trở mặt không nhận người quen bất cứ khi nào, về điểm này thì vô cùng phiền phức, hơn nữa cái trở mặt không nhận người quen của anh ấy tuyệt đối không phải là chỉ nói chơi với bạn, nếu như vào lúc đó mà bạn không biết một vừa hai phải, vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ tới bến với bạn luôn.
Nhưng mà không thể không nói, câu nói của Thu Ly tuy là không hay cho lắm, nhưng mà nó rất thỏa đáng, sau khi cô ấy nói như vậy, Trần Đông Phương nhịn không được mới bật cười một tiếng, Liễu Thanh Từ cũng cười khúc khích, anh trai tôi lập tức trừng mắt với chúng tôi rồi nói: "Có gì mắc cười lắm sao?"
"Đừng ồn ào nữa, Bàn Tử, mau mau vào chuyện chính đi." Trần Đông Phương dặn dò Bàn Tử.
Bàn Tử gật đầu, anh ấy là một người biết chuyện gì gấp gáp chuyện gì thong thả, trả thù anh trai tôi được một cú kha khá là được rồi, nếu thật sự chọc giận anh trai tôi thì anh ấy cũng không có lợi lộc gì. Lúc này Bàn Tử quay người đi, anh ấy nâng cái xương đỉnh đầu đó lên, rồi đặt cái xương đỉnh đầu đó xuống ngay vị trí mà anh ấy đứng lúc đầu, cũng có nghĩa là anh ấy cho rằng vị trí của cửa sinh Bát Quái kia nằm ở đó, sau đó Bàn Tử quỳ xuống, trông có vẻ thành kính một cách kì lạ mà làm đại lễ ba quỳ chín lạy với khúc xương đỉnh đầu đó.
Sau khi tế bái một lượt, Bàn Tử ngẩng đầu lên, anh ấy cắn rách ngón tay giữa của mình, sau đó dùng tay làm bút, dùng máu làm mực, bắt đầu vẽ vời trên khúc xương đỉnh đầu kia. Tôi không phải là đứng quá xa, tôi có thể nhìn rõ những gì mà anh ấy vẽ, nhưng tôi lại không nhận ra được rốt cuộc nó là thứ gì, nếu như là loại hoàng phù mà bình thường anh ấy hay vẽ, thì không giống lắm, bởi vì mỗi một tấm hoàng phù của Bàn Tử tuy là công hiệu không ổn lắm, nhưng mà tôi trông hình thức cũng rất ra gì và này nọ, hơn nữa vẽ bùa là hình chữ nhật, còn cái hình dáng này, thì lại dày đặc khắp cái xương đỉnh đầu.
Sau khi trên cái xương đỉnh đầu này được vẽ đầy loại bùa chú kì lạ đó, Bàn Tử lại một lần nữa quỳ bái, sau đó Bàn Tử ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh trai tôi rồi nói: "Tôn Trọng Mưu, sách!"
Lần này anh trai tôi không hề có chút do dự nào, anh ấy trực tiếp đem cuốn sách mà chúng tôi phát hiện trước mặt Lạt Ma ra rồi ném qua, phải biết rằng, mới đầu khi phát hiện ra cuốn sách đó, anh trai tôi còn suýt chút nữa là chém cả Trần Đông Phương, lúc này, tôi bất giác nhìn về phía Trần Đông Phương, tôi rõ ràng là cảm nhận được, lúc anh trai tôi vứt cuốn sách qua cho Bàn Tử, vẻ mặt Trần Đông Phương trở nên rất không tự nhiên, thậm chí có thể nói là vô cùng kì lạ, tôi liền hơi hơi ngả đầu sang hỏi: "Chú Đông Phương, quyển sách đó rốt cuộc là thứ gì vậy?"
Trần Đông Phương gãi gãi đầu rồi nói: "Không biết, nhưng mà chú đoán, chắc là pháp môn tu luyện gì đó trong tộc của tụi cháu, hoặc là thứ gì đó, nói chung chắc là có liên quan đến tộc của tụi cháu đó. Cháu có biết không Diệp Tử, thật ra chuyện này có thể giải thích thế này, mới đầu nơi này là một vương quốc, dựa vào mỏ vàng mà nổi tiếng, nhưng vào một ngày nọ, lúc họ đang khai thác mỏ vàng thì phát hiện một bộ xương kỳ lạ, cháu cũng có thể cho rằng đó là một lăng mộ, con người thì luôn có sự tò mò với những thứ mà mình chưa biết, cho nên bọn họ mới đi vào cái nơi mà họ vô tình phát hiện ra, ở nơi này họ nhặt được quyển sách này. Lúc các Lạt Ma đang nghiên cứu quyển sách này, thì vô tình giải phóng ra một ma vương, sau đó mới dẫn đến những chuyện tiếp theo."
"Cháu cảm thấy cái này có hơi giống với phim bom tấn khoa học viễn tưởng quá." Tôi cười nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận