Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 652: Ấn Trấn Hà (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Sau khi tôi tắt điện thoại Bàn tử nói: "Thằng nhãi Tôn Liên Thành này là một bọn với Trần Thạch Đầu, coi như tôi đã hiểu được rồi. Từ đầu chúng ta đã phán đoán sai, Trần Thạch Đầu bắt cóc Hàn Tuyết không phải vì phong thủy của Hàn gia, mà là thứ bên dưới Hàn gia trang, cũng chính là trấn hà ấn. Nhổ củ cải ai ngờ lại đào được cả đống chuyện khác, chuyện Hàn lão gia chôn sống cha mình bị đào lại, đây cũng coi như nhân quả báo ứng xoay vòng." Bàn tử nói.
Anh ta nói vậy mặt Hàn Cát Lỗ trông càng khó coi, nhưng nói chung ông ta cũng không chấp nhặt liền hỏi: "Vậy giờ phải làm thế nào?"
"Còn làm thế nào nữa, vì nha đầu nhà ông kể cả Trần Thạch Đầu có muốn sao trên trời thì Diệp tử cũng phải hái xuống cho hắn chứ sao!" Bàn tử cười nói.
Hàn Cát Lỗ nhìn tôi nói: "Vậy chuyện này đành phó thác cho các cậu vậy."
"Không phải, à đợi đã, ông lớn lên ở đây đã từng nghe nói đến thứ gọi là ấn trấn hà chưa?" Bàn tử hỏi Hàn Cát Lỗ.
Hàn Cát Lỗ chau mày suy nghĩ sau đó lắc đầu đáp: "Chưa từng, những chuyện thế này vẫn nên đi tìm Nhị gia nghe ngóng, ông ấy như là thổ địa ở đây."
Tôi nghĩ cũng phải, những chuyện thế này vẫn nên đi tìm người già hỏi thăm, hơn nữa Nhị gia cũng không phải là một ông già bình thường. Mưa bên ngoài đã ngớt, tôi và Bàn tử cùng nhau đi tìm Nhị gia. Ông ấy vừa nghe đến ấn trấn hà liền yên lặng suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Liệu có phải là bốn trụ đá điêu khắc? Chính là bốn tượng thần thú thanh long, bạch hổ, huyền vũ, chu tước?"
"Bốn tảng đá đó to không ạ?" Tôi hỏi.
"To, còn to hơn cả cửa miếu. Trước đây nó nằm ở bốn góc của Hàn gia trang, bọn trẻ con hay leo trèo lên đó chơi, là chuyện xưa kia rồi." Nhị gia đáp.
Nhị gia nói tới đây Hàn Cát Lỗ cũng đã nhớ lại nói: "Nếu là bốn tượng đó thì tôi vẫn nhớ. Bốn bức tượng đá rất lớn, hồi còn nhỏ chúng tôi thường leo trèo chơi cưỡi ngựa trên đó."
"Có lẽ chính là bốn thứ đó, là bốn thần thú trấn hà, cũng chính là trấn hà ấn. Vậy giờ bốn tảng đá đó ở đâu?" Bàn tử hỏi.
"Bốn tảng đá lớn đó trước kia mọi người coi như thần thánh mà cung phụng, dù gì cũng là thần thú mà, cho nên thời cách mạng văn hóa miếu Quan Âm bị đập bỏ, mọi người liền đem bốn bức tượng này ném xuống hang rồng rồi. Bây giờ bốn tảng đá đó có lẽ nằm phía bên dưới mộ nhà Đại Năng." Nhị gia đáp.
Bàn tử vỗ tay một cái nói: "Được lắm, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Mục đích của Trần Thạch Đầu chính là cái này. Hắn muốn mấy tượng đá đó, nhưng biết bản thân không thể cướp được đồ từ chỗ chủ nhân Cửu U cho nên mới bắt cóc Hàn Tuyết ép chúng ta phải làm việc này cho hắn. Xem ra bọn người đó đã biết không thể đơn thuần dựa vào cái trạm thủy điện ngăn nước mà có thể khiến mười hai hang quỷ lộ ra, chính bốn tảng đá trấn hà này mới là then chốt."
Bàn tử vừa nói tôi cũng thấy như đã ngộ ra. Sự việc ngay lập tức quay lại điểm xuất phát. Muốn cứu Hàn Tuyết thì phải tiếp tục đào mộ, nhưng đào mộ thì sẽ đắc tội với chủ nhân Cửu U, cho nên hai người chúng tôi lại rơi vào trầm mặc lo lắng."
"Có cần tôi cho người đi bắt cái thằng Tôn Liên Thành kia?" Hàn Cát Lỗ hỏi.
"Không cần, chuyện này rất phức tạp, nếu chưa cần thiết chúng ta không cần phải làm cách đó." Tôi đáp.
Hàn Cát Lỗ rất thông minh vừa nghe đã hiểu ý câu nói của tôi. Trong chuyện này chỉ có thể thông qua cách giải quyết của chúng tôi, chứ không thể để ông ấy lộ mặt giải quyết.
Sau cùng chúng tôi rời khỏi nhà của Nhị gia, Bàn tử nhìn tôi nói: "Diệp tử, vì cứu người phụ nữ của cậu lần này tôi buộc phải ra mặt rồi. Phải xem chủ nhân Cửu U liệu có nể mặt cậu không, nếu nể mặt thì tốt, cậu có thể cởi bỏ nút thắt trong lòng, hỏi han mối quan hệ của Hàn Tuyết và Thiên Thủ Quan Âm. Gặp may có khi ông ta còn nói chân tướng sự việc cho cậu nghe ấy."
"Ừ, cũng chỉ đành vậy thôi." Tôi đáp.
"Không phải chứ, Bàn gia tôi nói đùa thôi, như vậy thất lễ với người ta quá rồi." Bàn tử nói.
"Nhưng cũng đâu còn cách nào khác phải không?" Tôi cười khổ nói.
Bàn tử nhìn tôi, cuối cùng thở dài nói: "Chi bằng Bàn gia đi cùng cậu, tôi thực sự không muốn thấy cậu xảy ra chuyện, tên điên Tôn Trọng Mưu đó sẽ lại tìm tôi khó dễ cho coi."
Chúng tôi vừa đi vừa nói đã tới nhà Hàn Cát Lỗ, vừa vào trong thì Thiên Bảo Thiên Hi hai người mặt mày trắng bệch trông vô cùng thảm chạy từ trong ra ngoài, nhìn qua chắc chắn là đã bị đánh. Hai người vừa thấy chúng tôi thì vội vàng chạy tới nói: "Sư huynh, có người xông vào trong, bọn đệ ngăn mà không ngăn nổi."
Tuy Bàn tử nói năng thô lỗ với hai sư đệ nhưng thực ra anh ta rất bênh vực bao che chúng. Bàn tử lập tức quát: "Ai? Ai dám đánh người của Ngọc Hoàng đạo?"
Kết quả là khi nhìn thấy rõ bóng người đang ngồi trong phòng quay lưng về phía chúng tôi, anh ta hít một hơi lạnh, quỳ xuống đất và nói: "Cảm tạ ơn không giết."
Tôi cũng nhận ra người này, chính là chủ nhân Cửu U với nửa đầu lâu và nửa mặt người, nửa tà ma nửa thần tiên.

Bình Luận

0 Thảo luận