Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 537: Xuất Phát (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Tôi nhắm hai mắt tưởng tượng cảnh Bàn tử mộng du, vừa nghĩ đến thôi là toàn thân đã nổi hết da gà lên rồi. Trần Đông Phương dập tắt đầu thuốc nói: "Con người Bàn tử không tồi, Hà chân nhân cũng là một người đáng tin cậy, nhưng nói thật đối với Bàn tử tôi vẫn có chút không yên tâm chỉ bởi vì anh ta là người của Ngọc Hoàng đạo. Bây giờ xem ra Hà chân nhân và Bàn tử không thể cùng Ngọc Hoàng âm mưu làm chuyện gì đó nhưng tôi lo là lo Ngọc Hoàng đạo sẽ ẩn trong bóng tối lợi dụng Bàn tử mà anh ta không hề hay biết, thận trọng vẫn là quan trọng nhất."
Tôi gật đầu. Lời của Trần Đông Phương nói vô cùng hợp lý, tôi cười nói: "Nếu bên Quỷ Thợ May là có người có bản lĩnh ly gián như chú chắc tôi và Bàn tử đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi."
"Cút đi, tôi là loại người đó sao?" Trần Đông Phương cười nói.
Tôi và Trần Đông Phương cùng quay về lều. Bàn tử dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn hai người chúng tôi nói: "Diệp tử, Bàn gia tôi phải nói với cậu, từ lúc nào cậu biến thành cái người nhiều mặt thế hả? Cậu và Liễu Thanh Tư cả một đêm tâm sự trong thần miếu, vừa mới sáng ra quay về đã lại nói chuyện riêng với Trần Đông Phương, Bàn gia tôi giờ với cậu thành người ngoài rồi phải không?"
Tôi vỗ vai anh ta nói: "Anh đấy, cứ suốt ngày nghĩ linh tinh. Đừng quên giữa chúng ta là vào sinh ra tử."
"Cậu nhớ được thì tốt." Bàn tử nhìn tôi một cái nói.
Lúc này Trần Đông Phương ho hắng một cái nói: "Được rồi, không nói chuyện đâu đâu nữa, Bàn tử nói không sai bây giờ mấy người trong lều chúng ta cũng xem như người cùng thuyền rồi, không cần biết là quan hệ của Diệp tử và Liễu Thanh Tư tiến triển như thế nào, nhưng người phụ nữ đó đáng sợ thế nào không cần tôi nhắc lại mọi người đều biết. Người ta có thể không đối phó Diệp tử nhưng đối với chúng ta thì chưa chắc, nên mọi chuyện vẫn cứ phải đề cao cảnh giác, mọi người nghe rõ chưa?"
"Trời đất chú Đông Phương, câu này của chú thật chẳng ra làm sao!" Tôi nói.
Bàn tử vỗ vai tôi nói: "Diệp tử giờ cậu đã biết ăn vụng có tác hại thế nào chưa? Cái này phải nói là ngủ với gái một đêm xong là bị ân đoạn nghĩa tuyệt luôn."
"Cút ngay!" Tôi cười mắng.
Không thể không nói trò đùa này của chúng tôi đã khiến bầu không khí tốt lên nhiều. Không bao lâu sau a Vượng cùng một số người du mục đem theo không ít quần áo đồ dùng tới, vừa nhìn đã biết vô cùng chuyên nghiệp. Sau khi mặc áo mà bọn họ đưa trông chúng tôi rất giống một nhóm du lịch chuyên nghiệp. Lúc ăn sáng xong Liễu Thanh Tư đưa theo bốn vị Lạt Ma đến lều của chúng tôi, mọi người cùng bàn kế hoạch chuẩn bị xuất phát. Tuy rằng mới chỉ ở cùng bộ lạc một ngày, cũng không biết nguyên nhân là do Trác Mã lão thái hay vì Liễu Thanh Tư mà tôi nhận ra lúc rời đi tôi có chút lưu luyến không nỡ rời xa bọn họ. A Vượng và những người trong bộ lạc đã đưa tiễn chúng tôi một đoạn đường rất dài, cuối cùng vì Liễu Thanh Tư giục quá nên bọn họ mới quay trở về bộ lạc.
Đợi sau khi những người đó rời đi Liễu Thanh Tư rất tự nhiên đi tới bên cạnh tôi, cả hai người chúng tôi đều đeo những đôi găng tay rất dày nhưng cô ấy vẫn có thể nắm lấy tay tôi. Tôi có chút không được tự nhiên bởi dù sao cũng đi cùng nhiều người như vậy. Cô ấy trừng mắt với tôi một cái nói: "Cậu là người đàn ông của tôi, tôi nắm tay cậu cũng không được sao?"
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Thu Li đi đằng sau chúng tôi đã nói: "Đúng là không biết xấu hổ!"
Liễu Thanh Tư nhìn Thu Li một cái, nha đầu Thu Li này cũng không chịu kém cạnh mà nhướng mắt lên nhìn lại. Cuối cùng Liễu Thanh Tư không nhanh không chậm nhìn tôi nói: "Diệp tử, cậu có biết tại sao tôi lại gấp gáp muốn có được cậu như vậy không?"
"Hả?" Tôi dường như ngửi thấy mùi âm mưu phảng phất.
"Bởi vì tôi là người phụ nữ đầu tiên của cậu, thì sau này cậu sẽ không có hứng thú với những fan cuồng tầm thường dung tục đó nữa." Liễu Thanh Tư cười nói.
Mặt mày Thu Li xanh mét, nếu không phải tiểu Thất kéo cô ta lại có lẽ cô ta đã xông tới đòi sống chết với Liễu Thanh Tư, nhưng cô ta vẫn chỉ vào Liễu Thanh Tư mắng: "Cái đồ chết dẫm nhà cô nói ai là fan cuồng tầm thường?"
Liễu Thanh Tư cố gắng thẳng lưng ưỡn ngực lên nói: "Muốn so không?"
Lúc này Bàn tử nhịn không được mà ha ha cười lớn, nhưng chưa cười được bao lâu anh ta đã bị Thu Li nhấc chân đạp một phát vào mông. Bàn tử ủy khuất nói: "Con nha đầu này, cô không vui thì tìm đôi gian phu dâm phụ kia tính sổ đi, Bàn gia tôi tuyệt đối không nhúng tay vào, ai bảo bọn họ không biết kiêng dè mà cố tình phát cẩu lương trước mặt bao người, cô lại đi lấy Bàn gia tôi ra để trút giận là thế nào?"
"Thôi được rồi đừng ồn ào nữa, cẩn thận núi tuyết lở ra đấy." Trần Đông Phương nói. Nói xong ông ta đi về phía Liễu Thanh Tư có chút khó xử nói: "Liễu cô nương, chuyến này xử lý công việc là quan trọng nhất, còn nữa, ít nhiều cũng phải chú ý tránh bị ảnh hưởng."

Bình Luận

0 Thảo luận