Một lúc sau, sau khi Bàn Tử cứ lặp lại việc quỳ xuống đứng dậy, đứng ngay tại chỗ quay người lại, tuy biết anh ấy đang mộng du nhưng chúng tôi sợ hãi và nằm xuống ngay lập tức vì sợ anh ấy phát hiện ra chúng tôi. Kết quả sau khi nằm xuống, tôi nhìn Bàn Tử, đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu tôi nghĩ rằng khuôn mặt của Bàn Tử trở nên tái nhợt vì cái lạnh của buổi đêm, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi phát hiện không phải vậy. Trên mặt anh ấy lúc này vậy mà nở một nụ cười vô cùng kì lạ. Hơn nữa, ánh mắt của anh ấy là đang hướng về chỗ mấy người chúng tôi đang nằm.
Chúng tôi chỉ nằm như vậy cho có lệ, bởi vì chúng tôi đều nghĩ rằng những người mộng du không thể nhìn thấy những gì trước mặt. Kết quả là, Bàn Tử cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với nụ cười không thể nào giải thích được, khiến tôi ngay lập tức cảm thấy thật rợn người, nhưng đến bây giờ tôi vẫn cho rằng đây là chúng tôi đang bị ảo giác, chỉ là ảnh hưởng tâm lý của tôi thôi. Để kiểm chứng điều này, tôi nhìn họ và phát hiện ra rằng lúc này mấy người bọn họ cũng đang nhìn tôi.
"Bàn Tử đang nhìn cậu, cậu có phát hiện ra không?" Trần Đông Phương nói.
"Mẹ kiếp! Cháu còn cho rằng cháu nhìn nhầm chứ!" Tôi nói.
Điều quan trọng nhất là sau khi Bàn Tử quay người lại, anh ta nhìn về phía tôi. Anh ta không còn quỳ cũng không cử động nữa, bởi vì sự kì lạ của anh ấy, không ai trong chúng tôi biết phải làm gì, cứ phỗng ra mà đợi như vậy. Đợi được khoảng mười phút, Liễu Thanh Từ nói: "Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, máu của anh ta sẽ đông lại, anh ta sẽ chết mất."
Cô ta vừa nói như vậy, tôi cũng mặc kệ ánh nhìn của Bàn Tử bây giờ có kì lạ hay không, dứt khoát chạy qua đó ôm lấy Bàn Tử. Lúc đi đến gần, tôi liền lập tức bị Trần Đông Phương kéo sang một bên, ông ấy cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người Bàn Tử, tôi mở đèn pin lên rọi vào Bàn Tử, kết quả ở cự ly gần, còn dưới ánh đèn pin chiếu rọi, ánh mắt Bàn Tử nhìn tôi càng trở nên quỷ dị và rùng rợn hơn, đặc biệt là nụ cười trên mặt anh ấy khiến tôi nổi da gà gai ốc nhất, nếu nhìn như vậy, vậy mà lại có cảm giác giống như cô Ngốc đang nhìn tôi cười.
Trần Đông Phương đặt Bàn Tử xuống, tôi sờ sờ thử lên mặt Bàn Tử, phát hiện cả người anh ấy đều đông cứng, nụ cười trên mặt và ánh mắt của anh ấy thì như vậy, chỉ là cả người đều bị đông cứng như đá ngay tại chỗ. Sau khi đặt anh ấy xuống, cơ thể anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế như ban nãy, sờ lên làn da lạnh ngắt của Bàn Tử, cảm giác này giống y hệt như một người chết vậy, tôi đột nhiên cuống lên, cái cảm giác không biết phải làm thế nào lại một lần nữa xuất hiện trong lòng tôi!
"Cứu anh ấy đi! Bất luận thế nào cũng phải cứu anh ấy!" Tôi nói.
Trần Đông Phương vốc lấy một nắm tuyết, không ngừng chà xát vào lòng bàn tay của Bàn Tử, nhưng phát hiện chẳng hề có tác dụng gì, chúng tôi vội vàng khiêng Bàn Tử chạy về nơi chúng tôi đóng quân, khi về đến khu trại, tôi đem hết tất cả những thứ có thể sưởi ấm bao gồm cả lò lửa đặt ở bên cạnh Bàn Tử, bây giờ tôi thấy tự trách mình sâu sắc, Bàn Tử chỉ bị mộng du một chút thôi, đâu thể chứng minh được vấn đề gì đâu, ban nãy tôi lại còn vì chuyện này mà nghi ngờ anh ấy nữa! Nếu như tôi không nghi ngờ anh ấy, thì đã cứu anh ấy sớm hơn được một chút rồi, có thế nào thì anh ấy cũng không đến mức cả người bị đông cứng lại như thế này được!
Trần Đông Phương có chút bất lực, không còn cách nào, chú ấy thử sờ lên mũi Bàn Tử, rồi lắc đầu với tôi, thực ra tôi cũng biết, dưới nhiệt độ như hiện nay, Bàn Tử chỉ mặc một bộ đồ lót, chỉ hai phút đồng hồ thôi là đã có thể đông chết anh ta rồi, huống hồ chi từ khi anh ta bắt đầu mộng du cho đến bây giờ thì đã gần nửa tiếng đồng hồ, tôi cuống đến nỗi sắp khóc tới nơi, tôi kéo lấy tay Liễu Thanh Từ rồi nói: "Cứu anh ta đi! Các người nhất định là có cách, dùng cách của các người, nhất định phải cứu sống anh ta, bất kể cô muốn gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!"
Liễu Thanh Từ nắm chặt lấy tay tôi rồi nói: "Cậu đừng cứu anh ta, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng đều đồng ý với cậu."
Nói xong, cô ta dùng tiếng Tạng nói gì đó với bốn vị Lạt Ma, bốn vị Lạt Ma này bước đến, một người trong số đó nắm lấy tay Bàn Tử, hình như là đang bắt mạch cho Bàn Tử, qua một lúc sau, vị Lạt Ma đó lắc đầu với Liễu Thanh Từ, tôi có thể cảm nhận được tay của Liễu Thanh Từ khẽ run lên một chút, sau đó sắc mặt cô ấy chuyển sang hơi trắng bệch nhìn tôi rồi nói: "Diệp Tử, không được rồi."
"Không thể nào! Lý Thanh, đưa dao đây!" Tôi giãy khỏi tay của Liễu Thanh Từ rồi nói với Lý Thanh.
"Cậu lại muốn làm gì nữa?" Lý Thanh nói.
"Đưa cho tôi!" Tôi dùng giọng điệu kiên quyết nói.
Trần Đông Phương khẽ gật đầu với Lý Thanh, Lý Thanh móc ra một con dao găm rồi đưa cho tôi, tôi gần như không hề có một chút do dự nào mà lấy con dao cứa ngang lòng bàn tay của mình, tôi không có cách nào khác, tôi cho rằng trên người tôi từ trên xuống dưới thứ đáng tiền nhất cũng chính là máu của tôi, hơn nữa lúc ở dưới cung Thủy Tinh bên dưới đáy Hoàng Hà, tôi đã dùng máu của tôi để cứu lấy Bàn Tử một lần rồi.
Dòng máu vừa chảy ra thì gần như bị đông cứng ngay lập tức, tôi trực tiếp bịt bàn tay của mình lên trên mặt Bàn Tử, nhưng vẫn không có tác dụng, tôi chỉ có thể trát một lớp máu lên trên mặt anh ta, nhưng máu không thể nào chảy vào miệng anh ta giống như bình thường được.
"Vô ích thôi, máu của cậu có thể trừ tà, nhưng không thể cải tử hoàn sinh được." Liễu Thanh Từ kéo lấy tôi rồi nói.
Tôi không thể từ bỏ, tôi cầm lấy dao găm, chuẩn bị cứa một đường lên trên cánh tay, kết quả ngay vào lúc này, vị Lạt Ma kia nhìn máu của tôi rồi nói một câu gì đó, tôi nhìn biểu cảm của ông ta, hình như là vẫn còn hy vọng, tôi lập tức nắm lấy cánh tay của Liễu Thanh Từ, nói: "Lạt Ma nói gì? Có phải là đã có cách rồi không?"
"Ừm, nhưng chỉ có thể thử chút thôi." Liễu Thanh Từ nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận