Mỗi lần chỉ cần liên quan đến chủ đề này, tôi đều cảm thấy bầu không khí vô cùng nghiêm trọng, sự việc càng lúc càng không phân biệt rõ đầu đuôi, lúc này Bàn Tử liền phân tích: "Nào, Bàn gia tôi thử phân tích cho mấy người nghe một chút ha, đương nhiên, chúng ta tùy việc mà xét dựa trên bức bích họa này, tuyệt đối không luyên thuyên cái nào có cái nào không."
Tôi cố giấu vẻ ngượng ngùng của mình, gật đầu nói với Bàn Tử: "Ừm, anh nói đi."
"Đầu tiên chúng ta nói từ bức tranh thứ nhất, chân long thồ đá, thật ra điểm quan trọng ở đây không phải nằm trên người của chân long, cái gọi là Huyền Vũ cõng bia cái gì gì đó á, mọi người cứ đặt trọng điểm lên trên người của chân long với Huyền Vũ, bởi vì cái thứ này là thần thú thượng cổ trong truyền thuyết, cho nên vô cùng bắt mắt, thật ra trọng điểm của chúng ta, nên đặt lên trên phiến đá, còn rồng chỉ là công cụ, có thể là ngựa, có thể là lừa, có thể là la, chỉ có điều cái thứ mà con rồng cõng đến này, chắc chắn phải thần bí, phải lợi hại hơn cái thứ mà ngựa kéo đến chứ, có phải không?" Bàn Tử nói.
"Phải, nói tiếp đi." Tôi đưa tay ra với Lý Thanh, muốn mượn bật lửa rồi châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi nói.
"Có hai con rồng, thồ một tảng đá từ một nơi nào đó đến, chuyện này nếu như ở trong phim truyền hình, bình thường đều sẽ xuất hiện trong việc cừu sát (giết nhau vì thù hận), gia chủ bị kẻ thù giết hết cả nhà, trước khi chết đem đứa con giao phó cho gia nô, bảo gia nô đem đứa bé đến một nơi an toàn, mọi người thấy có giống không? Chúng ta so sánh một chút, gia tộc này là long tộc, Long Vương nhất tộc bị người ta diệt tộc, cho nên trong lúc nguy cấp, mới đem long tử long nữ giao cho hai con rồng, bảo hai con rồng dẫn hai đứa trẻ này đến một nơi an toàn, mọi người xem có giống hay không?" Bàn Tử nói.
"Cũng có chút thú vị đó."' Trần Đông Phương cười nói, sau đó ông ấy phẩy tay rồi nói: "Bàn Tử, năng lực tư duy của cậu đúng là không tệ, nói tiếp đi."
"Những người bóng đen này, chính là kẻ thù của Long Vương nhất tộc, bọn chúng chính là người xấu, trước khi giết người chắc chắn sẽ coi trọng việc diệt cỏ tận gốc a, cho nên mới đem theo người đánh đến đây, muốn diệt trừ con rồng này với cả hai đứa bé kia luôn, nhưng mà Lưu Bá Ôn lại không làm a, đây không chỉ là Lưu Bá Ôn, mà người Trung Quốc đều sẽ không làm, Rồng chính là tổ tiên của dân tộc Trung Hoa! Cho nên Lưu Bá Ôn này mới dẫn theo nhân gian tu sĩ nào là người của Ngọc Hoàng Đạo, nào là Chính Nhất Đạo, nào là Thiếu Lâm Tự, Bảo Hoa Sơn gì gì đó, để bao vây Long tộc đánh nhau với đám người bóng đen này, kết quả của trận đánh này thì sao? Chết một con rồng, nhưng mà kết quả cũng được, nhân gian tu sĩ và Lưu Bá Ôn liên hợp với hai con rồng đã chiến thắng đám người bóng đen, bao vây tổ tiên của mình! Ông xem, có phải Bàn gia tôi giải thích rất hợp lý bức tranh trước mặt không?" Bàn Tử cười rồi nói.
Lúc này, tôi bị Bàn Tử chọc cười, cách nói của anh ta tuy có vẻ giống như chiêu trò trong mấy tiểu thuyết huyền huyễn ba xu, nhưng đặt vào trong bức bích họa này, thì rõ ràng lại vô cùng hợp lý, giống như thật sự có một câu chuyện cổ tích thần thoại như vậy thật.
"Để tôi xem xem cậu giải thích thế nào về chuyện Chu Nguyên Chương trị tội mấy tu sĩ này!" Trần Đông Phương trừng mắt với anh ta một cái, nói.
Bàn Tử nói một cách hơi đắc ý: "Chậc, ông cho rằng chuyện này có thể làm khó được Bàn gia tôi sao? Tôi nói cho ông biết nhé, chuyện này rất dễ giải thích thôi, người đeo mặt nạ quỷ này, cũng chính là tổ tiên nhà họ Trần của ông Trần Cận Chi, bị người bóng đen mua chuộc rồi, nên đã đóng vai một kẻ tiểu nhân ly gián, mấy người bóng đen này có lẽ đã cho ông ta lợi lộc, lợi lộc này chính là giúp ông ta sáng lập nên Quỷ Đạo, việc này cũng giải thích chuyện tại sao môn chủ của Quỷ Đạo chính là con rối của Quỷ Thợ May, bởi vì ngay từ đầu, Quỷ Đạo là được Quỷ Thợ May giúp đỡ nên mới thành lập được!"
"Không đúng, Quỷ Đạo nếu như đã giết rồng, vậy tại sao Quỷ Đạo không thờ chư thần, mà chỉ thờ duy nhất một mình thần long?" Lý Thanh hỏi.
"Thờ thì không tin nữa à? Ai ai cũng biết ngẩng đầu ba thước thấy thần minh, tại sao người làm chuyện ác vẫn nhiều như vậy? Bàn gia tôi cứ luôn cảm thấy, chúng chỉ tin thần long, bắt những thần tiên khác đeo gông cùm quỳ lạy, thật ra là có mục đích không muốn để cho người khác biết, ví dụ như là kế ly gián, công phu đâm thọc ly gián của tên Quỷ Thợ May kia tôi đã từng thấy rồi, cậu thử nghĩ mà xem, bọn chúng lập nên một tôn giáo, tất cả các thần đều phải quỳ xuống trước mặt rồng, đây chẳng phải là rước thêm kẻ thù cho rồng sao?" Bàn Tử nói.
"Thằng cha nhà cậu, cmn đúng thật là cả vú lấp miệng em. Được, không nói cái này nữa, cậu nói xem Chu Nguyên Chương dựa vào đâu mà tin Trần Cận Chi chứ không tin Lưu Bá Ôn?" Trần Đông Phương nói.
"Rất đơn giản, Chu Nguyên Chương vào những năm sau vốn dĩ thích tru sát công thần để dọn đường cho cháu trai, cho nên ông ta sớm đã có lòng muốn loại trừ Lưu Bá Ôn rồi, Diệp Tử, cậu là sinh viên, có biết cuối cùng Lưu Bá Ôn có tội danh gì không? Chính là tội phản nghịch phát hiện long huyệt, đây là một cách nói trong lịch sử, đương nhiên vẫn luôn không được chính sử thừa nhận, nhưng tuyệt đối là có chuyện như vậy, dù sao thì Chu Nguyên Chương cũng là người hiểu rõ năng lực của Lưu Bá Ôn nhất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận