Nói xong tôi trực tiếp móc điện thoại ra. Tôi cũng không biết Bàn tử hiện giờ đang ở đâu, nếu như anh ta ở trên núi Côn Lôn thì cũng chưa chắc đã có tín hiệu. Nhưng hiện giờ ngoài Bàn tử tôi cũng không nghĩ được ra ai khác, cho nên cuộc điện thoại này vẫn phải gọi. Sau khi quay số phát hiện đầu dây bên kia vẫn có tín hiệu chứ không phải ở vùng không có sóng. Rất nhanh Bàn tử đã bắt máy nói: "Sao thế tiểu Diệp tử, mới vậy mà đã nhớ Bàn gia tôi rồi sao?"
"Nhớ con khỉ, vào việc chính luôn, anh đừng có về sư môn vội, hãy quay lại đây một chuyến nhanh lên!" Tôi nói.
Nói xong tôi tiếp tục kể nhanh lại một lượt sự tình cho anh ta. Bàn tử nghe xong kinh ngạc hỏi: "Không phải chứ, mộ phần nhà Hàn Tuyết có vấn đề? Lẽ nào Hàn Tuyết là thiên mệnh âm nữ, Trần Thạch Đầu lại muốn hiến tế?"
"Không biết nữa, nhưng vấn đề chắc chắn ở mộ phần tổ tiên nhà cô ấy. Anh quay về sớm có được không?" Tôi hỏi.
"Kể cả tôi có về gấp cũng không nhanh thế được. Mẹ nó cậu không biết đâu, lần trước ông già đó lấy mất ngọc bội của tôi đúng không? Tôi vừa đòi ông ta đã trả lại tôi rồi, cậu đoán xem, vậy mà thứ ông ta trả lại tôi là đồ giả, bị ông ta lừa một vố rồi!" Bàn tử tức giận mắng.
"Tôi nói này Bàn gia, anh nên biết cái nào mới quan trọng, ngọc bội quan trọng hơn em dâu anh ư?" Tôi đáp.
"Hê Hê, lúc không gặp thì cứ giả vờ như một hoàng tử u sầu vậy, giờ không gặp được nữa thì chịu không nổi đúng không? Cậy ấy à, bị chiều hư rồi. Nơi tôi ở lúc này không có sân bay, tôi phải ngồi xe rồi mới bay tới đó được, cũng phải mất hai ba ngày. Như vậy đi, cậu đi một chuyến tới nhà Hàn Tuyết xem xét rồi chụp ảnh ngôi mộ đó gửi qua wechat cho tôi, các ngóc ngách xung quanh đều phải chụp lại. Chúng ta cần phải làm rõ xem mộ tổ tiên nhà cô ất rốt cuộc là có chuyện gì, có sự chuẩn bị trước vẫn hơn có phải không?" Bàn tử nói.
Bàn tử gần đây nói ngày càng nhiều nhưng nghe anh ta nói vậy chắc đang ở một thị trấn nhỏ nào đó. Tôi biết ở những nơi núi đồi trấn nhỏ như vậy giao thông không thuận tiện, anh ta nhất định sẽ tìm cách nhanh nhất để quay lại.
Bàn tử nói một câu rất chính xác, làm việc cần có sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước. Tôi nói với Hàn Cát Lỗ: "Chú Hàn, giờ chú có tiện đưa cháu về quê chú một chuyến không? Cháu cần chụp ảnh ngôi mộ tổ đó gửi cho Bàn tử xem, bên cảnh sát cũng cần gấp rút tiến hành, chúng ta cùng nhau cố gắng không làm lỡ thời gian."
"Được, giờ tôi đi sắp xếp tài xế đưa cậu đi." Hàn Cát Lỗ nói câu này có chút ngập ngừng không được tự nhiên, nhưng thời gian cấp bách tôi cũng không để ý mà hỏi thêm.
Rất nhanh Hàn Cát Lỗ đã sắp xếp tài xế đưa tôi đi. Bởi đường về quê nhà họ Hàn phải đi qua thị trấn chỗ tôi, vừa hay Trần Thanh Sơn cũng gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình như nào mà cảnh sát lại bắt ba anh em Trần Đại Khuê đi rồi. Tôi nghĩ ngợi cảm thấy một mình mình dù gì hành sự cũng có chút bất tiện nên nhờ tài xế ghé qua đón Trần Thanh Sơn đi cùng luôn. Trên xe tôi kể lại sự tình một lượt, Trần Thanh Sơn nghe xong cũng lắc đầu buồn bã nói: "Đáng lẽ tôi phải xử lý cái tên Trần Thạch Đầu này từ sớm rồi."
"Ai mà biết được hắn lại ghê tởm đến vậy chứ?" Tôi nói.
Lúc này tôi bỗng nhận được điện thoại của Hàn Cát Lỗ. Tôi lập tức bắt máy hỏi: "Chú Hàn, có chuyện gì vậy ạ?"
"Diệp tử, có chuyện này tôi nghĩ mãi nửa ngày, cảm thấy vẫn nên kể cho cậu thì hơn." Hàn Cát Lỗ ngập ngừng nói.
Tôi đang rất lo lắng lập tức nói: "Đã là lúc nào rồi chú còn ngập ngừng như vậy? Có chuyện gì vẫn còn giấu diếm chú mau nói ra!"
Tôi gấp đến độ quên luôn ông ấy là cha vợ tương lai, cũng là quan to. Kiểu ăn nói của tôi khiến tài xế bất ngờ lái xe cũng loạng choạng mà suýt lao xuống mương. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt không thể ngờ được, có lẽ hiếu kỳ một thằng rể nông thôn như tôi ăn gan hùm hay sao lại dám nói với bố vợ tương lai như vậy.
Hàn Cát Lỗ cũng không vì chuyện này mà tức giận. Ông ấy nói trong điện thoại: "Chuyện là thế này, cái mộ tổ đó của nhà tôi tương đối đặc biệt. Những năm cách mạng văn hóa cha tôi sớm đã tìm thầy phong thủy xem cho, nói nếu chôn thi thể ông nội tôi ở đây thì sau này gia đình sẽ sinh ra quý nhân."
"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.
"Chỉ là thầy phong thủy đó cũng nói, quý nhân đó chính là đứa con thứ hai trong nhà, người này có thể trở nên phú quý, nhưng chỉ có một khuyết điểm, chính là tuyệt hậu, đứt mạch hương hỏa, mà tôi lại chính là đứa con thứ hai trong nhà.
"Chú một lèo nói hết đi!" Tôi gấp gáp nói.
"Tôi là người xuất thân từ nông thôn, cậu cũng biết tôi tin vào phong thủy, cũng bởi vậy người trong thôn cũng cho rằng tôi đi lên thăng quan được đều là nhờ phong thủy. Nhưng kể cũng đúng, tôi sau này rời quê làm quan cũng chỉ có một đứa con gái là Tuyết nhi, chứ không có con trai. Gần đây cậu và nó quen nhau, tôi cũng biết lần này tôi thăng tiến là nhờ có nhà họ Lý giúp, thêm chính sách hai con đã cởi mở tôi nghĩ có rể hiền như cậu, tôi cũng không cần phong thủy ở thôn trợ lực nữa. cho nên có ý muốn động một chút vào mộ tổ." Hàn Cát Lỗ nói.
Giờ thì tôi mới hiểu tại sao lúc nói chuyện ông ta cứ ấp a ấp úng như vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận