Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 553: Bão Tuyết (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Chúng tôi sắp xếp ổn thỏa chỗ dựng lều, Liễu Thanh Tư cũng luật bất thành văn mà tự nhiên chui vào lều của tôi. Chuyện đã đến nước này tôi cũng không có gì phải xấu hổ cả, hai người chúng tôi ở cùng một lều, thấy những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể cô ấy mà ngay cả bộ quần áo dày nặng nề cũng không thể che khuất, tôi cảm thấy cổ mình khô khốc. Cũng may tức tốc lên đường đi bộ cả một ngày dài đã quá mệt, hai người chúng tôi nói chuyện một chút thì tôi đã trở nên mơ mơ hồ hồ nửa mê nửa tỉnh. Lúc tôi đang buồn ngủ díp mắt vào thì Liễu Thanh Tư đột nhiên hôn lên mặt tôi, tôi vỗ vỗ cô ấy: "Mệt lắm rồi, mau ngủ thôi."
Túi ngủ của cô ấy sát bên cạnh tôi, dùng ánh mắt quyến rũ chết người hỏi: "Không làm một hiệp thật à? Sau này ít ra lúc quay về còn khoác lác với người khác đã ngủ cùng Liễu Thanh Tư ở trên núi tuyết chứ."
Tôi mở mắt lườm cô ấy nói: "Nghĩ thì cũng thấy kích thích đấy, nhưng cô có nghĩ chúng ta đang làm được một nửa thì cả hai sẽ đông cứng thành băng không? Ở cái vùng đất chim không thèm tới ỉa này hàng ngàn vạn năm sau con cháu hậu nhân tìm tới đem hai người chúng ta về trưng bày ở triển lãm à?"
Liễu Thanh Tư nở nụ cười rạng rỡ như hoa, sau cùng nói: "Cậu đúng là tên ngốc, ma sát quấn quýt sẽ tạo ra nhiệt không biết sao?"
"Dừng dừng, ngủ đi." Tôi nói.
Liễu Thanh Tư cũng không quấy rầy tôi nữa mà xích túi ngủ càng gần tôi nói: "Không hiểu tại sao tôi không thích anh trai. Có lẽ là do anh ấy quá tự cao tự đại cho mình là đúng."
Sau khi nghe câu này tôi không biết làm sao tiếp lời, lại càng không muốn thảo luận vấn đề này. Trong lòng tôi đó là một vấn đề cấm kỵ. Hai câu dự đoán của Quỷ Thợ May nói rằng Bàn tử và tôi sẽ xảy ra một cuộc chiến hơn nữa chỉ có một người sống. Tôi có thể cảm nhận được lời tiên đoán này đang dần dần trở thành sự thật, mà càng gần chân tướng sự thật thì cái ngày đó sẽ càng đến nhanh. Nếu dùng phép biện chứng để nhìn nhận lời tiên đoán đầu tiên của Quỷ Thợ May thành sự thật thì lời tiên đoán còn lại cũng sẽ không sai.
Anh trai thực sự hận tôi?
Vốn tôi giả vờ ngủ để không phải nói với Liễu Thanh Tư vấn đề này, nhưng giả vờ vậy mà dần dần lại mơ hồ ngủ mất luôn. Có một sự thật tôi phát hiện ra là ở trên núi tuyết này vào ban đêm không hề yên tĩnh. Nửa đêm tôi bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh dậy, lúc này Liễu Thanh Tư đã không còn ở trong lều nữa, tạp âm bên ngoài vô cùng lớn, ngoại trừ tiếng người nói chuyện ra thì chỉ còn tiếng gió rít rất lớn. Lúc tôi còn đang lơ mơ thì đột nhiên cái lều của tôi bị gió cuốn bay lên, phút chốc tôi đã phải đối diện với gió tuyết bên ngoài.
Tôi từ trong túi ngủ bò ra ngoài nhưng không thể đứng vững vì gió quá lớn, chỉ đành khó khăn bước từng bước chậm chạp liêu xiêu về phía mấy người bọn họ. Nơi chúng tôi chọn để dựng trại đã là nơi kín gió, nhưng đến cả nơi này cũng không thể chống chọi được với cơn bão tuyết bất ngờ này. Những hạt tuyết bị gió lớn thổi tung sượt qua mặt có cảm giác đau như dao cắt lên da mặt vậy. Tôi định mở miệng gọi bọn họ mới phát hiện không thể mở ra được, bởi chỉ cần hé môi ra là tuyết sẽ bay đầy vào trong miệng.
Tôi bật đèn pin khua khoắng về phía bọn họ, Lý Thanh chạy tới giữ lấy tôi kéo tôi về phía anh ta. Hai người chúng tôi cứ thế người đỡ người kéo mới đứng vững được. Lúc này Trần Đông Phương nói gì đó, mặc dù giọng nói rất lớn nhưng chúng tôi cũng miễn cưỡng lắm mới nghe được một chút đại khái là: "Chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này đi tìm một khe núi, nếu không đêm nay chúng ta sẽ chết cóng!"
Ông ta không nói tôi cũng không nghĩ tới. Mặc dù quần áo chúng tôi mặc là trang phục chuyên nghiệp dùng để leo núi tuyết nhưng với những cơn gió như cuồng phong thế này thì bất kỳ kẽ hở nào trên quần áo đều bị gió luồn vào, cả người tôi bị cái lạnh làm cho tê cứng tưởng chừng như muốn đông thành cái cây khô rồi.
"Mọi người đầy đủ chưa?" Trần Đông Phương lại hét lên. Tôi cũng không nghĩ được chuyện này, Trần Đông Phương hỏi tôi mới nhìn xung quanh xem thì phát hiện ra một vấn đề đáng sợ, Liễu Thanh Tư đã không thấy đâu nữa. Bốn Lạt Ma mà cô ấy đưa tới vẫn ở đây nhưng bản thân cô ấy thì không thấy đâu.

Bình Luận

0 Thảo luận