Người dịch: Đuông dừa
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Qua một lúc Trần Thanh Sơn sửa soạn xong đi ra, thở dài một cái ngồi xuống chửi: "Con mẹ nó, nhà thuận vạn sự hưng, giờ tôi mới hiểu cái đạo lý này. Nhà mà không yên ổn thì không chuyện gì ra hồn."
"Khá khẩm lên chút xem nào, nào đưa tay ra đây Bàn gia tôi bắt mạch trị giúp ông." Bàn tử nói.
Mặt Trần Thanh Sơn đần ra sau đó đỏ cả lên, nói cho cùng thì kể cả người quen giúp chữa bệnh đi chăng nữa thì trong trường hợp này cũng đều cảm thấy xấu hổ. Tôi vỗ vỗ ông ta nói: "Có bệnh không được giấu bác sĩ, bản lĩnh của Bàn tử chú còn không biết hay sao, đưa anh ta xem."
Trần Thanh Sơn ngại ngùng giơ tay ra, Bàn tử thuần thục đặt đầu ngón tay lên cổ tay bắt mạch trông giống hệt ông bác sĩ Trung y. Tôi và Trần Thanh Sơn còn không dám thở mạnh, trông Bàn tử cũng rất chú tâm, hết bắt bằng tay trái lại chuyển qua tay phải, sau cùng còn vạch mắt Trần Thanh Sơn ra để nhìn, trông động tác vô cùng chuyên nghiệp.
"Anh có làm được không vậy?" Tôi hỏi.
"Cậu thì biết cái gì? Cậu không biết trước kia các đạo sĩ đều biết luyện đan sao? Sư môn của tôi những người biết chữa bệnh luyện đan nhiều vô kể, Bàn gia tôi từng nói với cậu còn gì." Bàn tử nói.
"Đừng có bốc phét, bệnh của chú Thanh Sơn dễ chữa không?" Tôi hỏi.
Bàn tử lườm tôi một cái: "Bàn gia ra tay có bệnh gì mà không chữa được? Vấn đề không lớn, hàn âm khí nhập thể làm tổn thương dương khí, Bàn gia viết ra một đơn thuốc, ông cứ theo đơn thuốc này mà đi bốc. Đi bắt một con ba ba tự nhiên loại hơn nửa cân trở lên đem về hầm ba tiếng, sau đó quay mặt về hướng bắc lạy ba lạy, đốt lá bùa màu vàng này, bỏ tro bùa vào thuốc uống là đêm nay có thể hầu vợ được rồi. Nếu ông uống liên tục ba ngày, Bàn gia đảm bảo ông sẽ khỏe như trâu. "
Tôi nghe mà đờ người ra, Trần Thanh Sơn thì nuốt khan nhìn Bàn tử với ánh mắt không thể tin được: "Bàn gia, những lời này tôi nghe nhiều lắm rồi, nhưng liệu có được không?"
"Trông Bàn gia tôi giống kiểu lang băm đường phố lắm hả? Ông yên tâm đi, tôi cũng không chạy đi đâu được, về sau về cái vụ này ông sẽ mạnh như hùm gấu, nhưng cũng phải tiết chế chút, làm gì cũng phải có mức độ cẩn thận không hại thân đấy!" Bàn tử nói.
Trần Thanh Sơn xoa xoa tay nói: "Cảm ơn Bàn gia, cái này tôi tự biết, giờ tôi chỉ muốn phục hồi lại là được, đâu dám bừa bãi không tiết chế?"
"Vậy thì được, Bàn gia tôi chỉ sợ hai người đói lâu ngày rồi không dễ gì mới được một lần lại thành ra quá sức." Bàn tử cười ha ha sau đó tôi đi lấy giấy bút, anh ta ngoáy ngoáy một hồi đã viết xong đơn thuốc. Trần Thanh Sơn đã gấp tới mức không đợi nổi nữa, vội vàng cầm đơn thuốc đi bốc, chúng tôi cũng không quấy rầy nữa liền cáo từ ra về.
Sau khi ra khỏi nhà Trần Thanh Sơn, tôi cứ cảm thấy vừa rồi Bàn tử giống loại lang băm lưu lạc bán da chó cao hổ vậy, không thể tin tưởng được liền hỏi: "Phương thuốc anh cho chú Thanh Sơn liệu có hại thân không?"
"Trung y không giống tây y, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng cơ thể." Bàn tử nói.
"Thật sự thần kỳ như anh nói sao? Súng không bao giờ hết đạn?" Tôi hỏi
"Sao? Cậu cũng muốn phương thuốc này à? Yên tâm đi, đợi cậu với Hàn Tuyết kết hôn rồi Bàn gia sẽ dạy cho cậu bí mật của sư môn tôi, cậu chỉ cần làm theo chắc chắn sẽ tự tin trong cái vụ này. Còn nữa Diệp tử, tối qua tôi hỏi cậu vụ chú Trụ tử đó, cậu thực sự không cân nhắc nha đầu đó sao?" Bàn tử hỏi.
Tôi hiểu ý anh ta liền nói: "Không phải anh từng nói nếu tôi làm chuyện có lỗi với Hàn Tuyết thì anh là người đầu tiên sẽ đánh gãy ba chân của tôi à?"
"Nói thì nói thế, vấn đề ở đây là mệnh cách, cậu thuần dương, cô ta là thiên mệnh thuần âm, Bàn gia tôi nói thật cho cậu biết, nếu cậu và cô ta thực sự đến với nhau, không chỉ cực tốt cho cậu, mà con của hai người càng là mệnh phú quý vô cùng. Cậu nghĩ đi đến Quỷ đạo còn muốn đứa con của cậu thì cậu biết đứa bé đó sau này sẽ lợi hại thế nào rồi." Bàn tử nói.
"Tôi không làm được, càng không thể làm chuyện có lỗi với Hàn Tuyết." Tôi nói,
"Ngoại tình thân xác nhưng tim vẫn yêu cô ấy cũng không được?" Bàn tử thăm dò tôi.
"Thử đặt mình vào vị trí đó, Hàn Tuyết cũng kiếm người khác quan hệ mà trong tâm trí vẫn chỉ có tôi thì tôi có chịu nổi không?" Tôi hỏi lại Bàn tử.
"Cũng phải, Bàn gia tôi hồ đồ rồi, nhưng quả là đáng tiếc. Giờ vẫn là quá sớm để nói điều gì về hai đứa trẻ sinh đôi ở Thần Nông Giá. Có lúc vận mệnh của họ còn không nằm trong tay họ chứ đừng nói đến những người trong Quỷ đạo vẫn âm thầm tác động trong bóng tối." Bàn tử nói.
"Nếu thực sự có một ngày thân bất do kỷ, tôi tình nguyện tự thiến." Tôi nói.
"Dã man quá, nhưng được đấy, Bàn gia tôi thích." Bàn tử ha ha cười lớn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận