Người dịch: Hàn Lam
.
Sau khi Hà Chân Nhân đi, mới ồn ào náo động đây lập tức cũng coi như là quay trở lại vẻ yên tĩnh, không thể không nói, nếu như Hà Chân Nhân không đến, giữa anh trai tôi và Bàn Tử sẽ trở nên vô cùng ngượng ngùng, Hà Chân Nhân gõ Bàn Tử ba cái, trông thì có vẻ như đang khiển trách dạy dỗ, nhưng thật ra là cho Bàn Tử một con đường lui, mấy câu cuối cùng mà Hà Chân Nhân nói, tuy tôi nghe không hiểu lắm, nhưng cũng biết thật ra đó là đang giải thích với anh trai tôi tại sao Bàn Tử lại điểm hồn đăng cho tôi mấy lần. Cũng chính là câu nói ban nãy của Trần Đông Phương, tôi mới biết mấy lần này thật ra đều có hậu quả không tốt.
Lúc chúng tôi quay về, tôi với Bàn Tử, còn có cả anh trai tôi đều ngồi trên xe của Trần Đông Phương, suốt đường đi anh trai tôi với Bàn Tử vẫn còn một chút ngượng ngùng, lúc đến trước cửa khách sạn, Bàn Tử xuống xe rồi nói với anh trai tôi: "Tôn Trọng Mưu, Bàn gia tôi không thích giải thích nhiều với người khác, nhưng bây giờ không nói không được, cấp bách quá, Bàn gia tôi có thắp đèn cho Diệp Tử mấy lần, vì muốn tìm ra bí mật trên người Diệp Tử cũng không phải là giả, tôi chưa có nói rõ với Diệp Tử, Bàn gia tôi cũng thừa nhận, nhưng chúng ta nói cho công bằng, mấy người có chuyện gì cũng không nói, chuyện gì cũng đều giấu Diệp Tử với Bàn gia, vậy có hợp lý không? Còn nữa, Bàn gia tôi cũng không biết vậy mà còn có người có thể biết được những chuyện này."
"Được rồi, Bàn Tử, anh đừng nói nữa." Tôi lay nhẹ Bàn Tử rồi nói, thật ra tôi không hề trách Bàn Tử, cho dù có gây ra ảnh hưởng gì mà chúng tôi đều không biết đi chăng nữa, thì cũng là ngoài ý muốn.
"Không được, phải nói chuyện cho rõ ràng, lỗi của Bàn gia thì phải nhận, nhưng không thể bị đổ oan được, khó chịu lắm." Bàn Tử nói.
"Anh muốn tôi xin lỗi anh, hay là anh muốn đá lại tôi cú đá kia?" Anh trai tôi nhìn Bàn Tử một cái rồi nói.
"Thế thì không cần, Bàn gia tôi đâu có bụng dạ hẹp hòi đến mức như vậy." Bàn Tử nói.
"Được rồi, vậy chẳng phải là được rồi sao, Bàn Tử, thật ra cũng không có nhiều chuyện đến như vậy đâu, Hà Chân Nhân chẳng phải đã nói rồi đó thôi, phúc họa đan xen, cậu xuất thân từ Đạo Ngọc Hoàng, cũng biết rằng bên trong Đạo Ngọc Hoàng có những nhân vật lợi hại, Diệp Tử bị thổi tắt một ngọn hồn đăng, cũng chính là muốn tránh khỏi tầm mắt của họ, cậu lại thắp lên, tuy chỉ là tạm thời, nhưng chẳng phải cũng bị họ phát hiện ra rồi sao? Cậu sai là sai ở chỗ không nên thắp hồn đăng trước mặt Tôn Tòng Văn, cái quỳ gối kia của Tôn Tòng Văn giúp cậu hiểu được kha khá về thân phận thật sự của Diệp Tử, nhưng cũng không có nghĩa là phải đem bí mật được che giấu cực khổ hơn hai mươi năm công bố ra cho người ngoài chứ?" Trần Đông Phương nói.
"Cũng trách Bàn gia tôi sơ ý quá." Bàn Tử khẽ gật đầu rồi nói một cách bất lực.
"Được rồi, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì thôi vậy." Trần Đông Phương nói.
Chúng tôi cũng không nói gì nữa, bước vào bên trong khách sạn, tôi đi tắm rửa một cái, bước ra thì thấy Bàn Tử đã gọi cho tôi mười mấy cuộc điện thoại, tôi liền gọi lại, tiếng chuông theo phong cách dân tộc chói tai nhất liền vang lên ở bên ngoài cửa, tôi đi ra mở cửa, một mùi rượu nồng nặc lập tức xộc đến, trong tay Bàn Tử còn đang nắm một bình rượu.
"Anh uống nhiều rượu như vậy để làm gì chứ? Tôi còn tính bảo chúng ta đến bệnh viện thăm Tiểu Thất cơ." Tôi nói với Bàn Tử.
Bàn Tử đẩy tôi ra một cái rồi bước vào trong phòng, bước đi đều loạng choạng liêu xiêu, tôi cũng biết trong lòng Bàn Tử cảm thấy không thoải mái, từ khi mới bắt đầu quen biết với Bàn Tử, tuy anh ấy thích cười đùa tí tởn, nhưng là một người có nội tâm cực kỳ kiêu ngạo, một cú đá kia của anh trai tôi gây ra cho anh ấy cú đả kích không nhỏ.
Tôi đến dìu anh ấy ngồi lên trên ghế sô-pha, giật lấy chai rượu của anh ấy, Bàn Tử chỉ tay vào tôi rồi nói: "Diệp Tử, cậu nói xem quen biết nhau lâu như vậy rồi, Bàn gia tôi đối với cậu như thế nào?"
"Giữa anh em với nhau, anh nói mấy chuyện này làm gì chứ? Chẳng phải là anh trai tôi cũng chỉ là hiểu lầm anh thôi sao? Anh xem anh khá quá nhỉ, còn biết mượn rượu giải sầu nữa." Tôi nhìn Bàn Tử nói.
"Cậu thì biết cái đếch gì, Bàn gia tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy rồi, không phải là chưa từng chịu thiệt, nhưng mà để sư phụ của tôi ra mặt để chùi đít cho tôi thì đây mới là lần đầu đấy, mất mặt, đúng thật là mất mặt mà." Bàn Tử nói.
"Được rồi, sao mà giống đàn bà con gái quá, có thôi đi không hả? Đi ngủ đi." Tôi nói.
"Diệp Tử, Bàn gia tôi tâm sự thật lòng với cậu, Bàn gia tôi thật sự coi cậu là huynh đệ, tôi thật sự là phạm lỗi ngoài ý muốn, cậu yên tâm đi, mấy ông già của Đạo Ngọc Hoàng nếu như ló mặt ra muốn ra tay đối phó với cậu, Bàn gia tôi cho dù có liều cả mạng cũng sẽ ngăn cản họ, nếu họ muốn đụng đến cậu, thì phải bước qua xác của Bàn gia này trước tiên, bây giờ tôi cảm thấy, cmn Tôn Trọng Mưu vẫn là không tin tưởng tôi, Bàn gia tôi phải dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch." Bàn Tử nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận