Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 393: Đợi Thêm Hai Ngày Nữa (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Đuông dừa
.
"Ta biết không thể cản cậu, nhưng với tư cách trưởng bối ta cũng khuyên cậu một câu, đừng làm trái ý quỷ thợ may. Cậu không tìm được nơi đó đâu, cho dù có tìm được cậu tự ý đi vào nơi đó cũng sẽ chịu sự trả thù tàn khốc của ông ta. Ta biết thanh niên các cậu tâm cao khí ngạo nhưng cậu không biết được sự đáng sợ của quỷ thợ may đâu." Lão thái thái nói.
"Tôi không sợ ông ta. Tôi là thủy quỷ, ở dưới nước không ai giết được tôi." Anh trai nói.
Lão thái thái tức đến quăng đôi đũa qua một bên nói: "Ta coi cậu như cháu ngoại mới nói cho cậu biết. Cậu đã tự mình muốn đi tìm đường chết ta cũng không còn cách nào."
Anh trai gật đầu trên mặt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì. Không thể không nói trên một số phương diện anh trai và quỷ thợ may có khá nhiều điểm tương đồng, lạnh lùng ít nói, rất khôn ngoan. Đây cũng là lý do mà Tôn Liên Thành ngụy tạo nói dối về thân phận của thanh niên kia khiến tôi không chút nghi ngờ. Hai người này quả thực rất giống nhau, chỉ là trước kia tôi cứ đặt sự giống nhau của hai người này là do sự ảnh hưởng của Tôn Tòng Võ.
"Chăm sóc tốt cho Diệp tử." Anh trai lại nói thêm 1 câu. Nói xong anh ấy buông đũa đi sang một bên lặng lẽ thu dọn hành lý, anh ấy đã quyết rời đi. Tôi đứng lên đi qua đó nói: "Anh, em muốn đi cùng anh."
"Em đừng đi." Anh trai nhìn tôi một cái nói.
"Nói xong anh ấy kéo tôi sang một bên nói: "Quỷ thợ may đến bây giờ mới hiện thân là bởi vì Bàn tử giúp em thắp đèn hồn khiến người của Ngọc Hoàng đạo chú ý đến em. Ngọc Hoàng đạo đã phái người tới giết em cho nên em không cần phải lo về quỷ thợ may. Ông ta có thể hại bất kỳ ai nhưng cũng sẽ không hại em. Em ở nơi này đợi ông ta, đây là cơ hội tốt nhất để em có được câu trả lời về thân phận thật sự của mình. Nhớ kỹ không cần biết sau này chúng ta còn cơ hội gặp lại hay không nhưng sau khi giải quyết xong chuyện ở nơi này em nhất định phải quay về Phục Địa Câu một chuyến tìm Trần Trụ Tử, ông ta biết phải làm gì."
"Nhưng!" Tôi nói.
"Không nhưng gì hết. Em đã từng gặp quỷ thợ may rồi, ông ta chắc đã nói gì đó với em. Diệp tử anh từng hận em là thật, hiện tại vẫn vậy, anh vẫn không thích em nhưng em là em trai của anh đây là điều không thể thay đổi." Anh trai nhìn kỹ tôi, ánh mắt của anh ấy rất phức tạp. Câu nói này của anh ấy khiến cả người tôi như hóa đá đứng nguyên tại chỗ. Tôi không biết nên nói và dùng thái độ gì để nói với anh ấy.
Câu nói này của anh ấy có ý gì?
Anh ấy thực sự hận tôi?
Tôi cứ đứng đơ ra như vậy, anh trai rời đi lúc nào tôi cũng không biết, cuối cùng vẫn là Bàn tử kéo tôi trở lại từ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ đó. Lúc tôi lấy lại được ý thức thì anh trai cũng đã đi sâu vào trong khu vực cỏ dại um tùm.
Sau khi anh trai đi rồi, mặc dù lão thái thái đã ngầm nhận đứa cháu ngoại là tôi nhưng tôi và Bàn tử vẫn không có cách nào hòa nhập được vào nhóm của bọn họ, bọn họ cũng tỏ ý không muốn quan tâm đến hai người chúng tôi. Như vậy cũng rất tốt, tôi và Bàn tử ở một cái lều riêng. Tôi không có cách nào quên đi được lời anh trai nói trước lúc rời đi, cứ như vậy nghĩ ngợi tới tận nửa đêm, Bàn tử lúc này đã ngáy như sấm rồi. Tôi đạp anh ta một cái khiến anh ta tỉnh lại rồi hỏi: "Bàn tử anh nói xem rốt cuộc anh trai hận tôi cái gì chứ?"
Bàn tử dụi dụi mắt nói: "Cậu thần kinh à?"
Nói vậy nhưng anh ta vẫn ngồi dậy châm điếu thuốc: "Vẫn là câu nói đó, nếu Tôn Trọng Mưu là người bình thường thì lý do để anh ta hận cậu nhiều lắm, nhưng anh ta lại không phải người thường, cho nên cái hận đó theo Bàn gia tôi thì chẳng đáng gì."
"Nói vào vấn đề đi!" Tôi nói.
"Vậy thì tôi không biết đâu. Diệp tử cậu đừng có nghĩ nữa, không phải anh ta cũng nói rồi sao, có hận đi chăng nữa thì hai người cũng là anh em ruột không có cách nào thay đổi được, cậu đừng có lo lắng nữa được không?" Bàn tử nói.
Tôi không nói gì nữa, gọi Bàn tử dạy tôi cũng không tìm được đáp án. Trừ khi là anh trai tự nói ra nếu không thì không ai có thể biết được đáp án. Chỉ là lúc này đây tôi cảm thấy rất sợ hãi sự yên tĩnh.
Rõ ràng là Bàn tử rất buồn ngủ nhưng tôi lại không ngủ cho nên anh ta cố kiên trì thức cùng tôi. Qua một lúc anh ta dần dần ngủ gật trông rất buồn cười, sau cùng tôi đẩy anh ta một cái nói: "Anh ngủ đi, lát nữa tôi ngủ sau."
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, đèn trong lều của tôi đột nhiên bị tắt phụt. m thanh máy phát điện bên ngoài cũng dừng lại, tôi đang định hỏi xảy ra chuyện gì thì có một thuộc hạ của lão thái thái đến gần lều nói với chúng tôi: "Phía trước có thuyền tới, trên thuyền có rất nhiều người, chúng ta cần tránh đi trước."
Tôi và Bàn tử ra ngoài nhìn thấy trên mặt nước vẫn vô cùng yên tĩnh, người đó giải thích: "Chúng tôi cài người ở phía trước nên biết được. Cái thuyền đó còn cách chỗ này năm dặm, chúng ta phải khẩn trương trốn đi."
"Trong tay các người có súng tiểu liên lại nhiều người như vậy, sợ con khỉ gì?" Bàn tử đang ngủ bị quấy rầy thì rất tức giận nói.
"Người của bọn họ nhiều hơn, súng cũng nhiều hơn, đó là người của Lưu Khai Phong." Người kia nói.

Bình Luận

0 Thảo luận