Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 474: Đủ Loại Phong Tình (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Ngay vào lúc này, đột nhiên, người này trợn mắt một cái, Bàn Tử nhỏ giọng mắng một câu Đm, sau đó tôi nhìn thấy cơ thể của tên người nhà họ Lưu này bị người ta đẩy đến trên cửa sổ, sau đó thì cả người rơi thẳng xuống dưới, đụng vào mấy đĩa hạt dưa trên bàn ở bên dưới khiến chúng tung tóe khắp nơi, trên ngực của hắn, có cắm một con dao găm màu vàng.
"Lưu Khai Phong dạy con không nghiêm, khiến mọi người chê cười, không cần Cổ Hoa Lâu trừng trị, hôm nay Lưu Khai Phong tự xử lý theo gia pháp, không biết Tạ chưởng quỹ có hài lòng không?" Lưu Khai Phong đứng bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới nói.
Tạ chưởng quỹ nháy mắt một cái, có mấy nhân viên bước đến, nào là bắt mạch nào là xem mũi còn thở không, sau đó họ khẽ gật đầu với Tạ chưởng quỹ, tỏ ý rằng người này đã không xong rồi.
Tôi cũng ngỡ ngàng, chỉ trong khoảng thời gian nhanh như cái chớp mắt, cái người ban nãy vẫn cứ luôn om sòm cứ vậy mà chết, còn bị cha ruột của mình tự tay giết chết?
Tạ chưởng quỹ bước ra, chắp tay với Lưu Khai Phong rồi nói: "Chuyện hôm nay, không phải là mâu thuẫn giữa nhà họ Lưu và Cổ Hoa Lâu, mà là mâu thuẫn giữa lệnh công tử và Diệp thiếu gia, cho nên tôi có hài lòng hay không thì không quan trọng, quan trọng là Diệp thiếu gia có hài lòng không."
Không thể không nói, đám người này nói chuyện câu nào câu nấy đều rất ác, Lưu Khai Phong này đã tự tay xử luôn đứa con trai của mình, chẳng lẽ Tạ chưởng quỹ này còn muốn để cho ông ta xin lỗi tôi thêm một lần nữa sao?
Lưu Khai Phong hừ lạnh một tiếng, một chân đạp tung cửa bước ra, tôi muốn ông ta xin lỗi tôi, vậy thì đúng thật là mơ mộng hão huyền, dựa vào tính khí kiêu ngạo của ông ta thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy rồi, mà Lưu Khai Phong thật sự muốn đi, Tạ chưởng quỹ đương nhiên cũng không dám cản, dù sao thì hôm nay Lưu Khai Phong cũng xem như là đã mất hết mặt mũi, ai cũng không dám thật sự trừng trị đến cùng.
"Vẫn là tên Lưu Khai Phong này ác!" Bàn Tử nhịn không được bèn nói.
Tôi khẽ gật đầu, không thể không nói, tên Lưu Khai Phong này không chỉ ác với bản thân mình, mà còn rất quả quyết, hôm nay ông ta giết chết đứa con trai của mình, tuy trông có vẻ như là mất hết tính người, nhưng đã hạ tổn thất về mặt danh dự của nhà họ Lưu xuống mức thấp nhất. Có lẽ trong mắt của Lưu Khai Phong, con trai của ông ấy chết trong tay mình, còn tốt hơn là quỳ xuống trước mặt tôi, còn phải tự mình đánh gãy hết răng của mình.
Đối với những người ở tầng lớp này như bọn họ, chết một người, giống như chẳng có ai thấy bận tâm trong lòng. Nhân viên của Cổ Hoa Lâu sớm đã khiêng thi thể đi còn lau sàn sạch sẽ nữa, sau đó Tạ chưởng quỹ chắp tay với mọi người, nói: "Chuyện hôm nay, khiến mọi người chê cười rồi."
Mà vào lúc này, cánh cửa ở gian phòng chữ Long mở ra, Liễu Thanh Từ trong bộ sườn xám uyển chuyển bước xuống lầu. Nhìn thấy cô ta, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu yêu tinh và báu vật mà Bàn Tử nói rốt cuộc có nghĩa là gì rồi. Đây là một nữ nhân mà mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười, mỗi một động tác mỗi một bước đi đều có thể diễn dịch được hai chữ phong tình lên đến cực điểm. Vẻ đẹp của cô ta rung động lòng người, nhưng bạn lại không nói ra được rốt cuộc là cô ta đẹp ở chỗ nào, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ của cô ta đều là ơn huệ trời ban.
Cô ta diễn tả phong tình lên đến cực điểm, nhưng lại cảm thấy giữa đôi mày của cô ta có một sự lạnh lùng băng giá và cao ngạo đủ khiến người ta phải cách xa ngàn dặm. Bạn cảm thấy đây chính là một nữ nhân rất mâu thuẫn và nhập nhằng, bạn muốn đến chinh phục cô ta, nhưng lại vô cùng e dè cô ta.
Dùng câu nói đang lưu hành trên mạng mà nói, kiểu phụ nữ như thế này, chính là một nữ vương.
Tôi cũng hiểu tại sao Tiểu Thất lại muốn so đo với cô ấy, hôm nay hai người đều mặc sườn xám, cái gọi là đụng hàng thì không đáng sợ, ai xấu thì người đó ngại, Tiểu Thất tuyệt đối không thể nói là xấu được, chỉ có thể nói là hai người họ không đi cùng một đường. Mà Liễu Thanh Từ rõ ràng là thích hợp mặc sườn xám hơn Tiểu Thất, đối với một người phụ nữ có nét quyến rũ của sự trưởng thành như Liễu Thanh Từ mà nói, Tiểu Thất thật sự quá là non trẻ đi.
Huống hồ chi, phía sau một người phụ nữ như vậy, còn có hai vị Lạt Ma mặc hồng bào đi theo, điều này càng tăng thêm hiệu ứng thị giác cho người khác, nữ nhân và hòa thượng, vốn dĩ chính là một tổ hợp rất không hợp lý.
Người phụ nữ này bước xuống lầu, người ở bên dưới ào ào liếc nhìn, có lẽ lúc này người duy nhất có vẻ thản nhiên đó là Tạ chưởng quỹ, ông ta có thể phụ trách Cổ Hoa Lâu không phải là không có nguyên do, ít ra thì vào bất cứ lúc nào cũng có thể bình chân như vại. Ông ấy bước đến bên cạnh người phụ nữ này rồi nói: "Liễu tiểu thư, tôi gói món đồ này lại cho cô, hay là lát nữa sai người gửi đến phủ?"
Liễu Thanh Từ phất tay, cô ta chỉ tay vào tôi rồi nói: "Nếu như cậu ta đã muốn, vậy thì gửi cho cậu ta đi, xem như là quà gặp mặt của Liễu Thanh Từ tôi tặng cho môn chủ Quỷ Đạo."
Câu nói này thốt ra, càng khiến cho tất cả mọi người ngồi đó đều kinh ngạc.
Ngay cả Tạ chưởng quỹ luôn bình thản cũng không bình thản được nữa.
Người phụ nữ này mỉm cười một cái, đầy vẻ quyến rũ, cô ta nhẹ nhàng bước đến bên cạnh tôi, tựa vào bên cạnh chiếc ghế của tôi, gương mặt của cô ta ghé thật sát vào tôi, tim tôi đang đập bình bịch, tôi thậm chí còn ngửi được cả mùi thơm thoang thoảng dễ chịu trên người cô ta nữa.
"Hài lòng chứ?" Cô ta mỉm cười rồi nói.
"Hả?" Vào lúc này, tôi thật sự không giả vờ tiếp được nữa.
Cô ta lại mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào trán của tôi rồi nói: "Tôi đi đây."
Nói xong, cứ như vậy mà dẫn hai vị Lạt Ma rời đi.
Để lại một mình tôi đang còn ngổn ngang.

Bình Luận

0 Thảo luận