Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 328: Cấm Địa Nhà Họ Tôn (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Tôi hơi cau mày, nói: "Có nghĩa là sao?"
"Nếu tôi mà biết thì tốt quá rồi, Tôn Trọng Mưu cũng không biết, nên mới đi tìm câu trả lời đó, cho nên trên bộ quần áo này có một manh mối khác của Quỷ Thợ May." Tôn Liên Thành nói.
Tôi vẫn còn chau mày suy nghĩ, trong đầu vẫn cứ đang tự động lặp đi lặp lại câu nói của Tôn Liên Thành: Ông ấy sẽ trở về.
"Cậu không hiểu cũng là điều bình thường thôi, cái này giống như kiểu một câu nói hết sức bình thường, Quỷ Thợ May lại làm xáo trộn thứ tự từ trong câu này lên, chỉ có sắp xếp lại thì mới có thể đọc trôi chảy được, nếu không thì khi đọc riêng từng chữ một, cậu sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quặc khó hiểu, trước hôm nay có lẽ là tôi không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, nhưng hôm nay thì ít nhiều gì tôi cũng đã đoán ra được chút ít, người có thể khiến cho lão già là ông nội tôi quỳ xuống, không nhiều đâu." Tôn Liên Thành nhướng nhướng mày nói.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Tôn Liên Thành đã xoay người đi lên lầu hai, chẳng bao lâu sau, anh ta cầm xuống một tấm bản đồ giấy, trải nó ra trên bàn rồi nói: "Đây là bản đồ trang viên của nhà họ Tôn, tòa lầu của Tôn Tùng Văn nằm ở cực Bắc, còn cấm địa của Tôn gia thì nằm ở góc Tây Nam. Mấy năm nay, việc làm ăn của nhà họ Tôn dần dần được mở rộng, rất nhiều cốt cán của nhà họ Tôn đều bị tôi lấy lý do là mở rộng việc kinh doanh để điều phái đi đến các nơi khác, cho nên trang viên này tuy là rộng lớn, nhưng bên trong chẳng có mấy người, cái đường màu đỏ này, là con đường mà tôi vạch ra sẵn giúp các người, đi theo con đường này, không những có thể tránh được camera giám sát trong trang viên nhà họ Tôn, mà còn có thể tránh mấy nhân vật vướng tay vướng chân của nhà họ Tôn nữa. Sau khi mọi người thuận lợi làm xong việc, thì đừng đi theo đường cũ để quay về, mà hãy đi theo con đường này, trên con đường này chỉ có một con chó Ngao Tây Tạng mà ông nội tôi nuôi thôi, tôi sẽ sắp xếp người giải quyết nó trước, sau khi mọi người ra khỏi cổng, bên ngoài có đậu sẵn một chiếc xe để tiếp ứng cho mọi người."
Xem ra Tôn Liên Thành quả thật đã có sự chuẩn bị cực kì cặn kẽ, bất kể là đường đi vào hay là đường rút lui sau khi mọi việc thành công thì cũng đều được lên kế hoạch rõ ràng. Lúc này, Bàn Tử nhìn Tôn Liên Thành một cái rồi nói: "Nếu như Bàn gia tôi hỏi nhiều thì có thể cậu sẽ cảm thấy tôi khá là đa nghi, nhưng mà tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (xuất phát từ câu nói "Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền" (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) - cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm - của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền. (Nguồn: hoamanthien11.wordpress.com), dù sao thì lão già ông nội của cậu đúng thật là lợi hại mà, cấm địa của nhà họ Tôn này, tại sao lại được gọi là cấm địa, e rằng nó không chỉ đơn giản là nhốt giam gia quyến của Nhị gia nhà họ Tôn đâu nhỉ?"
Tôn Liên Thành nhìn Bàn Tử một cái, sau khi Bàn Tử hỏi như vậy xong, tôi với Tiểu Thất cũng nhìn về phía Tôn Liên Thành, anh ta im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không biết nữa, nơi này không cho phép người nhà họ Tôn đến gần, mấy năm nay cách chơi bời của ông nội như vậy, thật ra có không ít cô nương chịu không được mà c.h.ế.t, ông ta từng sắp xếp để tôi đi vào viện tử đó, nhưng chỉ bảo tôi chôn thi thể ở bãi cỏ, tôi chỉ biết ở bên trong có một tòa nhà trông có vẻ rất cổ kính, bên trên có khóa ổ khóa, chỉ có một cánh cửa nhỏ là để mở, mỗi ngày đều sẽ có người đưa thức ăn vào bên trong thông qua cánh cửa nhỏ đó. Hơn nữa thi thể của ông nội hai Tôn Tòng Võ, chắc hẳn là cũng ở bên trong tòa nhà đó."
"Con người cậu tâm cơ thật đó, Bàn gia tôi rất là không thích đâu nhé." Bàn Tử nhìn anh ta một cái rồi nói.
Tôn Liên Thành cười một cách bất lực rồi nói: "Tôi mà không làm như vậy, thì có thể sống được đến bây giờ sao?"
"Lần này thì tốt nhất là cậu đừng có giở trò gì đấy, cậu cũng thấy rồi đó, Bàn gia tôi có thể khiến Diệp Tử tạm thời gia tăng sức chiến đấu, đây có thể nói là con át chủ bài của Bàn gia tôi, cho dù ông già đó có đến thì chúng tôi cũng có thể toàn mạng là rút lui, nhưng một khi để Bàn gia tôi biết là cậu giở trò, sau khi ra ngoài tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết." Bàn Tử chỉ tay vào Tôn Liên Thành rồi nói.
"Người của Ngọc Hoàng Đạo, tôi đương nhiên là không dám chọc giận rồi, anh cứ yên tâm đi." Tôn Liên Thành nhìn Bàn Tử nói.
Tôi có hơi bất ngờ, không ngờ Tôn Liên Thành này vậy mà lại có thể biết tỏng thân phận của Bàn Tử, Bàn Tử cũng có chút bất ngờ, nhưng anh ấy không hề nổi giận, mà chỉ hừ lạnh rồi nói: "Cậu cũng biết nhiều thứ đấy nhỉ."
Nói xong, Bàn Tử trực tiếp giật lấy tấm bản đồ trong tay Tôn Liên Thành một cái, nói: "Bàn gia tôi bây giờ cần phải nghỉ ngơi một chút, tối nay có lẽ là có thể ra tay, ba người chúng tôi, chỉ có Bàn Gia tôi ít nhiều gì cũng có chút thân thủ, còn hai đứa Tiểu Thất và Diệp Tử đều không biết võ công, để đề phòng bất trắc, chúng tôi cần ba khẩu súng. Đừng nói là không làm được, nếu như chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong, thế thì đừng bàn chuyện hợp tác gì nữa."
Tôn Liên Thành xoa nhẹ lên mũi, nói: "Tôi cứ cho rằng cao thủ đều không cần và cũng không thèm dùng đến súng chứ."

Bình Luận

0 Thảo luận