Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 668: Lão Lục Lưng Gù (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Anh trai tôi hình như nhìn ra được suy nghĩ của tôi, gật đầu với tôi rồi nói: "Đi đi, vừa hay Lục gia cũng muốn gặp em."
Chúng tôi bước ra cửa, đi khắp một vòng, cuối cùng đi đến chỗ ngôi mộ của chú Trụ Tử, tôi nhìn thấy có một ông lão dáng người cao ráo nhưng gầy nhom, ông ấy để một bộ tóc dài thật dài, mái tóc hoa râm, mặc nguyên một bộ đồ đen, trông có vẻ vô cùng tiêu sái, lưng của ông ấy quả thật là có hơi khom khom một chút, nhưng không cong vòng giống như là lưng tôm, chỉ là hơi cong cong chút thôi.
Lúc này, trong tay ông ấy có cầm một thanh kiếm, đó là thanh kiếm cuối cùng đâm xuyên qua ngực của Quỷ Thợ May, là thanh kiếm cuối cùng của chú Trụ Tử.
Ông lão này cứ đứng ở đó, chỉ cho chúng tôi thấy một bóng lưng, nhưng vô hình chung, tôi cảm nhận được có một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ, bức ép tôi gần như không thể nào ngẩng đầu lên được, cao thủ giống như anh trai tôi với Trần Đông Phương cũng chưa từng mang đến cho tôi kiểu cảm giác này, có lẽ đây chính là chữ "ý" mà Bàn Tử nói, tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại của Lão Lục lưng gù, cả đời chưa từng thật bại.
Chúng tôi cứ đứng nhìn ông ấy như vậy, ông ấy đứng phía trước ngôi mộ rất lâu, cuối cùng, ông ấy đem thanh kiếm đó cắm xuống đất, vốc lấy một nắm cát đặt lên trên mộ rồi nói: "Yên nghỉ nhé."
Lúc này lão Lục lưng gù cuối cùng cũng quay đầu lại, vốn dĩ tôi cho rằng, một ông lão dùng đao đạt đến trình độ tột bậc, thì sẽ là một người vô cùng uy nghiêm, đặc biệt ông ấy còn là lão đại của một tổ chức thần bí, nên hẳn sẽ vô cùng nghiêm nghị, kết quả sau khi lão Lục lưng gù quay đầu lại, tôi lại phát hiện đây là một ông lão vô cùng điềm đạm.
Tôi có thể nhìn ra được sự nho nhã của ông ấy khi còn trẻ, nhưng ông ấy bây giờ, cũng thật sự là già rồi, trên mặt đầy những nếp nhăn.
Trần Đông Phương với Lý Thanh trực tiếp dưới quyền của lão Lục, nhìn thấy lão Lục quay đầu lại, hai người họ vội vàng bước tới rồi nói: "Lục gia."
Lúc này, tiểu Thất cũng chạy qua, ôm lấy cánh tay của lão Lục lưng gù, giống như là một đứa trẻ nhõng nhẽo, cô ấy hơi đỏ mặt chỉ chỉ tay vào Bàn Tử rồi nói gì đó, rất rõ ràng là đang giới thiệu Bàn Tử với lão Lục lưng gù, chỉ một câu nói này đã khiến cho Bàn Tử đang đứng cạnh tôi lập tức mặt mày trắng bệch mồ hôi đầy đầu, anh ấy nói lắp bắp: "Diệp Tử, Bàn gia tôi mót quá, tôi đi nhà vệ sinh đây."
Tôi cười mắng anh ấy: "Coi chút tiền đồ của anh đi kìa, chàng rể xấu sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ đằng gái mà, anh sợ cái gì chứ?"
"Cây có bóng người có tên, người này còn là Lão Lục lưng gù! Tôi ghẹo cháu gái của ông ấy, liệu có khi nào ông ấy một chưởng chém chết tôi không?"
Lục gia nhìn Bàn Tử, rồi vẫy vẫy tay với Bàn Tử, mồ hôi của Bàn Tử bắt đầu chảy xuống cả đất, nhưng mà lão Lục lưng gù đã gọi rồi, anh ấy cũng không dám không đi, chỉ có thể chùng chà chùng chình bước từng bước qua đó, sau khi qua bên đó thì vâng vâng dạ dạ gọi một tiếng Lục gia.
"Con trai của Hiên Viên Công Cẩn, đệ tử của Hà An Hạ, cũng miễn cưỡng xứng với cháu gái của ta đấy. Nhưng nếu như cậu để cho Thất nha đầu phải chịu bất kì một ấm ức nào, thì ta vẫn sẽ giết chết cậu, mặc kệ cậu có là ai." Lão Lục lưng gù nói.
Bàn Tử hoảng loạn gật đầu rồi nói: "Con nào có dám, chắc chắn là không dám."
Lúc này, lão Lục lưng gù cuối cùng cũng nhìn tôi, ông ấy không vẫy tay với tôi bảo tôi bước sang bên đó, mà chầm chậm bước từng bước đi đến bên cạnh tôi, ông ấy cứ nhìn tôi như vậy, đôi mắt đó giống như có thể nhìn thấu được vào bên trong linh hồn tôi. Một lúc sau, ông ấy nói với tôi: "Đợi chuyện ở đây xong xuôi, đi với ông một chuyến đến núi Trường Bạch nhé."
Tôi đã từng nghe Trần Đông Phương nói, hai con cự long năm đó, một con chết trong trận đánh với Quỷ Thợ May, thi thể bị phân ra, còn một con khác, thì lại ở trong đầm Thiên Trì trong núi Trường Bạch, tôi không biết liệu có phải lão Lục lưng gù đang nói đến cái này hay không, nhưng ông ấy đã lên tiếng rồi, dưới sự uy nghiêm của ông ấy, tôi không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu rồi nói: "Dạ."
"Dẫn ta đi gặp mẹ của con một chút đi, nhiều năm như vậy rồi, nó cũng chưa từng quay về lần nào." Lão Lục nói.
Tôi khẽ gật đầu, rồi dẫn ông ấy về nhà, mẹ tôi đang dọn dẹp trong nhà khi nhìn thấy lão Lục lưng gù thì sững người lại, bà ấy bịt miệng lại, cố gắng hết sức để mình không khóc thành tiếng.
Lão Lục lưng gù dang hai tay ra rồi nói: "Lại đây nào con gái, để ba ôm con một chút."
Một hành động này, một câu nói, khiến mẹ tôi khóc nấc không thành tiếng, bà ấy xông về phía lão Lục lưng gù, xộc vào trong lòng ông ấy.
Bây giờ mẹ tôi cũng đã năm mươi tuổi rồi.
Nhưng ở trong lòng cha ruột của mình thì giống như một đứa trẻ.
Tôi đột nhiên nhớ đến một câu nói.
Cha mẹ còn, cuộc đời còn có chỗ để đến; cha mẹ mất, cuộc đời chỉ còn mỗi đường về.

Bình Luận

0 Thảo luận