Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 651: Ấn Trấn Hà (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Không thể không nói sau khi Bàn tử bổ sung câu này thì cái giả thiết của chúng tôi ngày càng chặt chẽ và hợp lý. Nhìn tờ giấy tôi không khỏi bật cười nói: "Bàn gia, xem ra gần đây chúng ta không phí công lăn lộn, ít ra cũng đã biết được nhiều chân tướng như vậy. Giờ chỉ cần đợi Bàn gia của chúng ta quay về gia tộc Hiên Viên một chuyến thì tất cả mọi sự đều sẽ được sáng tỏ."
"Đừng có nhắc Bàn gia tôi chuyện này được không?" Bàn tử trừng mắt nhìn tôi một cái. Nói xong anh ta châm điếu thuốc nói: "Hez, vốn dĩ cho rằng đây sẽ là điểm đột phá, không ngờ đây lại là hang ổ của chủ nhân Cửu U, giờ càng khó rồi."
"Khó đến đâu chứ?" Tôi hỏi.
"Vốn dĩ tôi cho rằng dưới đất vẫn còn bí mật nào đó, vũng máu chỗ quan tài đó chính là minh chứng nhưng giờ chúng ta đâu thể đào được. Nếu thực sự đào tới nhà của chủ nhân Cửu U thì chúng ta hốc cám cả lũ." Bàn tử nói.
"Hay chúng ta đi tìm chủ nhân Cửu U thương lượng?" Tôi hỏi.
"Muốn đi cậu tự mà đi, Bàn gia tôi không đi. Xưa nay thiện ác không cùng đường, gặp là sẽ đánh nhau, Bàn gia tôi không tự tin đấu được với ông ta, không, phải nói là không có hy vọng gì khi đấu với ông ta." Bàn tử nói.
Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Bàn tử mắng: "Thiên Bảo hay Thiên Hi vậy? Có tin ông đây đánh gãy chân chó của hai người không hả?"
"Bàn tử, là tôi." Từ bên ngoài truyền đến tiếng của Hàn Cát Lỗ. Dù sao xét về vai vế thì tôi và Bàn tử ngang hàng ngang vế, nhưng Hàn Cát Lỗ vẫn là trưởng bối đối với Bàn tử, nên anh ta nhanh chóng chạy ra mở cửa, gãi đầu nói: "Thật ngại quá, tôi cứ tưởng là hai thằng nhóc kia."
Mặt Hàn Cát Lỗ cũng hơi gượng nói: " Có phải tôi đã làm phiền hai người bàn chuyện rồi không? Chủ yếu là do điện thoại của Diệp tử cứ kêu suốt, không biết có phải tìm cậu có việc gấp không?"
Tôi nghĩ ngợi, vừa nãy lúc nhìn thấy đám âm binh chính là lúc có người gọi điện cho tôi, nếu không phải Bàn tử là người của Ngọc Hoàng đạo nên bọ họ nể mặt có thể chống đỡ được thì đám âm binh kia đã tấn công chúng tôi rồi. Tôi cầm lấy điện thoại, xem thấy có sáu cuộc gọi nhỡ, đều là từ một số điện thoại lạ, địa chỉ hiển thị là tở Tế Nam. Số điện thoại này vô cùng khoa trương, tôi và Bàn tử không hẹn mà nhìn nhau cùng thốt lên: "Tôn Liên Thành?"
"Nhất định là thằng đó, gọi đến làm cái gì không biết!" Bàn tử nói.
Tôi gật đầu, lập tức bấm máy gọi lại, chuông mới reo có một lần đầu dây bên kia đã bắt máy: "Người anh em Diệp tử, biết tôi là ai không?"
"Tôn Liên Thành, có gì mau nói đừng lòng vòng!" Tôi đáp.
"Thông minh quá, quan hệ của chúng ta quả là tốt, cậu vừa nghe đã nhận ra tôi luôn rồi."
"Có chuyện gì không? Nếu không tôi cúp máy đây." Tôi nói.
"Ấy đừng, là thế này. Hôm qua anh đánh tôi một trận, sau đó tôi ngẫm nghĩ lại thì thấy chắc chắn anh không thể nào vô duyên vô cớ ra tay đánh tôi, thế nên tôi đã nghe ngóng khắp nơi mới biết được cái tên Trần Thạch Đầu đã bắt cóc em dâu tôi đi mất rồi! Cậu xem chuyện này đã náo loạn đến mức nào, khác gì hồng thủy ập vào miếu Long Vương đâu? Tôi lập tức liên hệ ba anh em nhà họ bảo họ liên lạc với cha chúng đưa em dâu tôi về ngay. Hôm nay đã liên hệ được rồi nên mới mau chóng gọi điện báo cho cậu." Tôn Liên Thành liến thoắng nói.
Theo lý mà nói, những chuyện Tôn Liên Thành nói đều là chuyện tốt, nhưng tôi không hề tin tưởng vào con người này. Ai mà đi tin hắn sẽ có ngày bị hắn bán rẻ mà vẫn ngây thơ đếm tiền hộ hắn không chừng. Tôi nói: "Vậy còn đợi cái gì? Mau đưa cô ấy về Phục Địa Câu hoặc đưa về Hàn gia trang cũng được, tôi mời anh uống rượu, coi như nợ anh một ân tình."
"Có bạn từ xa tới, không đưa cô ấy về anh không mời tôi uống rượu phải không?" Hắn đáp.
"Con mẹ anh, có thể nói vào việc chính được không?" Tôi mắng.
"Được rồi, tôi biết anh giờ rất lo lắng, không đùa với anh nữa, chuyện là thế này. Mặc dù tôi liên hệ được với thằng cha đó rồi, nhưng anh cũng biết giữa tôi và bọn họ là quan hệ hợp tác, lão già đó không biết tốt xấu lại dám nói điều kiện với tôi. Ông ta nói chỉ cần các anh đào được bốn ấn trấn hà dưới đất ở Hàn gia trang lên thì ông ta sẽ lập tức thả em dâu ra. Tôi nào biết ấn trấn hà đó là cái thứ gì, ông ta nói các anh chắc chắn biết, chính là ở cái miệng giếng gì đó, nói chung tôi nghe không hiểu lắm, anh nghe hiểu chứ?" Tôn Liên Thành nói.
"Tôn Liên Thành, đừng có chơi trò mèo vờn chuột với ông đây, muốn nói điều kiện thì trực tiếp nói không phải vòng vo. Nói với Trần Thạch Đầu nếu Hàn Tuyết mà thiếu một sợi tóc thì ông đây sẽ ném cả nhà 4 người nhà hắn vào mười hai hang quỷ làm mồi cho thi vương, ông đây nói được làm được!" Nói xong tôi lập tức cúp máy, có nói thêm nữa cũng vô dụng.

Bình Luận

0 Thảo luận