Lúc gọi điện thoại thì tôi bật loa ngoài, cho nên những gì mà Trần Đông Phương nói thì đương nhiên Bàn Tử cũng nghe thấy hết, sau khi cúp máy, Bàn Tử nói: "Tôi nói rồi mà, vốn dĩ lần này chưởng giáo sư bá đã nói là sẽ phạt cấm túc tôi, kết quả không chỉ để tôi tới đây, mà còn kêu Thiên Hi, Thiên Bảo theo qua đây nữa, xem ra là sắp có biến lớn a."
Sau khi nói xong, tôi thấy Bàn Tử có chút buồn bã, bèn hỏi: "Sao thế? Sợ rồi à?"
"Không phải, tôi chỉ là không biết Thất muội liệu có tới hay không thôi." Bàn Tử nói.
"Nếu như không tới thì sao?" Tôi hỏi.
Bàn Tử chững lại một chút rồi nói: "Nếu như không tới, vậy là đã lựa chọn nhà họ Lý rồi, ai cũng có ý chí riêng, đồng cam cộng khổ không bằng chốn giang hồ mà quên nhau a."
(Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.)
"Dữ dzị sao?" Tôi nói.
"Không nói chuyện này nữa, Haiz, nếu như thật sự Quỷ Thợ May ra một đòn lớn, chỉ dựa vào mấy người chúng ta, đoán chắc là không đủ rồi nhỉ? Cái tên Quỷ Thợ May này, chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng chắc là cũng rất lợi hại, bên phe mình tôi cảm thấy người mạnh nhất có thể chiến cũng chỉ có Diệp lão gia, nhưng mà lão gia có tiện ra mặt không?" Bàn Tử nói.
"Sẽ ra mặt thôi." Tôi nói.
__Đây là trực giác của tôi, tuy từ nhỏ tới lớn, ông nội chưa từng tỏ ra là ông rất quan tâm đến tôi, đối với anh trai tôi thì lãnh đạm, còn tự tay lột da của cha tôi nữa, nhưng mà tôi biết, ông nội tuyệt đối không thể nào để im nhìn tôi xảy ra chuyện được, chưa nói đến tình thân, ít nhất thì ông ấy đã vì tôi mà hy sinh quá nhiều thứ.
Ba ngày sau thì Trần Đông Phương quay lại, ông ấy dẫn theo Lý Thanh, chỉ hai người là ông ấy và Lý Thanh. Lúc ở cửa thôn đón người, Bàn Tử vẻ mặt căng thẳng, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy căng thẳng thế này bao giờ, sau đó khi nhìn thấy Trần Đông Phương với Lý Thanh, sự buồn bã của anh ấy lại càng bộc lộ rõ hơn. Tôi không phải là một người biết an ủi người khác, chỉ vỗ vỗ lên vai anh ấy rồi nói: "Bàn Tử, vẫn còn thời gian mà, nói không chừng con bé sẽ đến thôi, hay là anh gọi điện thoại hỏi thử đi?"
Bàn Tử cười khổ lắc đầu rồi nói: "Không cần đâu. Diệp Tử, cậu nhớ nhé, nếu là của cậu, thì sẽ là của cậu, nếu không phải của cậu, có ép cũng không được."
Tôi cảm thấy về phương diện này thì Bàn Tử khá là cố chấp, nhưng tôi cũng biết, thật ra Bàn Tử vốn là một người cực kì cố chấp, anh ấy có một vài yêu cầu đối với tình bạn và cả tình yêu, thậm chí còn thật thà hơn tôi nữa. Anh ấy ngoài miệng thì nói nghèo, nhưng nếu như ai mà tốt với anh ấy, thì anh ấy càng liều mạng mà trả lại hơn, giống như là anh ấy đối tốt với tôi vậy.
"Tiểu Thất bảo tôi thay nó nói với cậu một câu xin lỗi." Trần Đông Phương bước đến bên cạnh chúng tôi, vừa mới đến là nói ngay câu này, việc này chắc chắn khiến tâm trạng của Bàn Tử vốn đã không vui, nay lại đã rét vì tuyết còn giá vì sương, Bàn Tử khẽ gật đầu rồi nói: "Được rồi, tôi biết hết rồi, không nói chuyện này nữa, đi thôi, sắp xếp tiệc rượu, cho mọi người tẩy gió."
__Việc Trần Đông Phương đến đây khiến tôi với Bàn Tử được nhẹ nhõm không ít, nhưng đồng thời thời gian cũng ngày một đến gần, công trình trên thượng lưu cũng đã đạt được một tiến độ nhất định, chỉ cần sau khi mở cửa đập, nước ở đoạn sông Lạc Thủy này sẽ được dẫn chảy vào kênh mương mới, lúc đó, chính là ngày tiết lộ mọi thứ.
Những ngày bình yên, chính là đang ẩn giấu cơn biển động sóng trào vô tận.
Ba ngày sau, sắp đến đêm trăng tròn, thượng nguồn mở cửa xả đập, mực nước sông Lạc Thủy vốn dĩ đã không quá cao, bây giờ lại bị chuyển dòng chảy, tụ vào con kênh ở bên cạnh, chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, nước sông tạm thời bị dẫn đi, tôi biết, tối mai, chính là ngày quyết chiến.
Chúng tôi cùng nhau đi xem mở cửa đập, sau khi xem xong thì Bàn Tử nói với tôi: "Đi thôi, đi kéo cái cỗ quan tài sơn đen đó về lại, đã đến lúc này rồi, cũng chẳng có gì mà cần phải xem xét nữa."
Tôi gật đầu, vừa nghĩ đến chuyện này, từ sâu trong lòng tôi không thể nào bình tĩnh được, lúc tôi vẫn đang còn trong bụng mẹ, thì cha tôi đã chết rồi, ấn tượng duy nhất của tôi về ông ấy, chính là một tấm hình đen trắng ở trong nhà, nếu như ông ấy thật sự có thể sống lại và đứng trước mặt tôi, thì tôi sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận