Quả nhiên là vậy, khi đi tiếp về phía trước chúng tôi phát hiện số lượng vàng nhiều đến kinh ngạc, nhưng ở phía trước thì dấu hiệu của việc khai thác lại không rõ ràng.
"Đúng là như vậy." Bàn tử nhìn ánh sáng lấp lánh chói mắt của vàng mà không nhịn nổi nói.
"Cho nên anh biết được điều gì, nói đi." Tôi nhìn Bàn tử hỏi.
Bàn tử lắc đầu, không biết có phải do vàng đã làm mờ mắt anh ta rồi không, nhưng cũng có thể là do đã đến gần mục tiêu nên Bàn tử bắt đầu không nói nhiều nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Anh ta nói: "Những thứ mà Dương Quân Tùng Lưu lại trên núi Côn Lôn không nhiều, ông ta chỉ nói cái động này là một nơi chứa đầy vàng. Lúc đầu Bàn gia tôi chỉ xem đây là câu nói đùa, đừng nói chúng ta không thích, trên thế gian này người thích thứ này nhiều không đếm xuể. Nếu thực sự có được trữ lượng vàng lớn như thế này chắc sớm đã có người phát điên mà đào xới ba tấc đất rồi."
"Vàng cũng chỉ là một loại kim loại mà thôi, theo ghi chép của gia tộc tôi những người dân địa phương ở đây thực sự đã thấy rất nhiều vàng. Điều này giống như việc mọi người ngày ngày ăn cá ăn thịt quen rồi, giờ ăn một cái bánh bao hấp cũng cảm thấy vô cùng vui sướng nên người dân ở đây thích bạc hơn. Thời điểm đó có rất nhiều thương nhân đã canh ở bên ngoài núi tuyết, dùng một chút trang sức đồ vật bằng bạc để đổi lấy vàng của dân địa phương. Tổ tiên của tôi cũng vì cái tin tức này mà tìm tới đây." Na Đa nói.
Nói tới đây Bàn tử nhìn chằm chằm anh ta cười: "Anh zai, cẩn thận như vậy mà vẫn nói hớ rồi phải không? Vì vàng mà tìm tới đây là chuyện gì thế? Nói rõ chút cho chúng tôi nghe đi."
Na Đa đỏ mặt, tự biết mình lỡ lời liền lập tức không nói năng gì nữa.
Lúc này tôi cũng trở nên hứng thú, mặc dù không thích nhưng nhìn số vàng đó cũng đủ khiến người ta thấy phấn khích. Ngay phía trước trên mặt đất lại xuất hiện rất nhiều tảng đá, đây có thể coi là điểm bất thường duy nhất trên cả con đường. Na Đa nói: "Nơi chúng ta cần đến chính là ở phía trước, chính là lúc đào tới đó thì xuất hiện những chuyện mà con người không thể đối phó được."
Chúng tôi vượt qua những tảng đá chắn đường đi về phía trước rồi phát hiện ra có một ngôi miếu bằng vàng vô cùng nguy nga. Ngôi miếu này tuy không lớn, kích cỡ giống với các ngôi miếu thường thấy, dùng từ huy hoàng để mô tả cũng không có gì quá đáng bởi cái ngôi miếu này được làm hoàng toàn bằng vàng nguyên chất. Bên trong là các tượng với tạo hình rất kỳ dị, nhưng số tượng này khá giống với các tượng Phật bên ngoài thần miếu.
"Đây là tượng thần của lạt ma, tuy rằng cùng thờ Phật, nhưng tạo hình không giống nhau, cũng giống như tượng thần Phật ở Thái Lan và Ấn Độ thì khác so với Trung Quốc vậy, mỗi nơi mang một nét đặc trưng khác nhau." Liễu Thanh Tư nói.
"Nếu ta đoán không nhầm, người được thờ phụng trong điện này chính là Địa Tạng Bồ Tát." Lúc này Bàn tử đột nhiên nói
"Anh biết được gì rồi?" Tôi hỏi.
"Bởi không cần biết Phật ở nơi nào, dù tượng có thể không giống nhau, nhưng mỗi vị Phật hộ vệ đều giống nhau. Địa Tạng Bồ Tát vẫn là vị thần bảo hộ mười tám tầng địa ngục. Cậu nghĩ xem, đang yên đang lành sao tự nhiên lại xây một cái miếu ở dưới hang này, điều này cho thấy những người ở đây đã gặp phải điều gì đó nguy hiểm, nhưng có lẽ lúc đầu bọn họ không để ý lắm tới chuyện này, cho nên mới muốn xây miếu trấn áp. Cái hang động này không biết sâu bao nhiêu mét, nếu bên trong có quái vật, bọn họ tự nhiên sẽ mời Địa Tạng Bồ Tát bảo vệ." Bàn tử nói.
Nói xong chúng tôi cùng bước vào trong miếu, tại chính điện quả nhiên chúng tôi đã nhìn thấy Địa Tạng Bồ Tát được cúng bái ở đây.
Tượng Phật không lớn, nhưng không hiểu tại sao vừa mới bước vào trong cái miếu này tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.
Đó là cái cảm giác bỗng nhiên tim đập chân run lo sợ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận