Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 191: Đèn Dầu (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-01 11:16:13
Lúc đầu, tôi nghe Trần Thanh Sơn nói về chồn tinh, sau đó lại nghe thấy Trần Đông Phương nói trong điện thoại, trước đây tôi chưa từng nhìn thấy nó, chỉ nhìn thấy con được lão già một mắt thờ cúng trong điện thờ. Còn con chồn trong tay Lý Thanh này có vẻ khá thông minh, thậm chí còn biết chắp tay hành lễ nữa.
Tôi ngăn Lý Thanh lại trước khi những ngón tay của anh ta chuẩn bị chạm vào đầu con chồn, và nói: "Bây giờ chúng ta đang ở địa bàn của Hoàng Đại Tiên, nếu giết đệ tử của nó sẽ không ổn? Giữ lại mạng sống của nó trước đã?"
Con chồn vừa rồi vì quá sợ hãi và tuyệt vọng đã nhắm mắt lại, nghe tôi nói, nó dường như thực sự hiểu được lời tôi nói, gật đầu thật mạnh với tôi, đôi mắt nhỏ tròn xoe tràn đầy vui mừng, tất cả đều biểu hiện sự cảm ơn và cầu xin. Thậm chí có những giọt nước m·ắ·t lăn dài trên khuôn mặt của nó. Nó không còn giống một con chồn nữa mà giống một đứa trẻ mắc lỗi và cầu xin sự tha thứ của cha mẹ.
Lý Thanh nhìn tôi, dường như không hiểu sao tôi lại có thể hèn nhát như vậy.
Tôi ghé sát vào tai anh ta nói: "Con chồn này hình như có chút tâm linh. Dù tin hay không thì trên núi này nhất định có chồn tinh."
Nói xong, tôi ho khan, nhìn con chồn nhỏ hỏi: "Mày có thể hiểu những gì tao nói đúng không? Hiểu thì gật đầu, nếu không thì lắc đầu."
Lý Thanh khó hiểu nhìn tôi, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi như đang nhìn một kẻ ngốc.
Ai biết cảnh tiếp theo khiến Lý Thanh kinh ngạc, con chồn nhỏ này thực sự cố gắng hết sức để gật đầu, tôi cũng bị sốc, mặc dù con chồn này không như những gì bọn họ nói, mặc quần áo của con người và nói tiếng người, nhưng nó vẫn là con thú tâm linh nhất mà tôi từng thấy.
"Bọn tao có thể thả mày đi, nhưng cũng phải có gì đó hồi đáp, mày có thể dẫn bọn tao ra ngoài không? Nếu có thể, bọn tao sẽ thả mày." Tôi tò mò hỏi, nơi đây là địa bàn của đám chồn này, nó có thể vào đây, chắc rằng nó rất quen thuộc với địa hình ở đây, nói không chừng sẽ có ích cho chúng tôi.
Tôi vốn dĩ chỉ muốn thử nó, nhưng ai biết con chồn nhỏ lại gật đầu mạnh mẽ, tôi và Lý Thanh nhìn nhau, liền nói với anh ta: "Thả nó ra."
"Cậu điên à? Cậu tin nó sao?" Lý Thanh hỏi.
"Anh giết nó, cùng lắm thì ăn được miếng thịt thôi. Đừng quên rằng nó đã ăn thịt người chết đó, anh ăn nó anh không thấy tởm sao? Cùng lắm tôi bỏ một cử nhường lương khô cho anh, anh để nó thử xem sao." Tôi nói với Lý Thanh.
Thấy Lý Thanh c·ò·n có chút nghi ngờ, tôi liền nói: "Anh sợ cái gì? Đánh rắm đã là chiêu thức lớn nhất của nó rồi. Với kỹ năng của anh, nó có thể chạy đi đâu trong hang động nhỏ này?"
Lý Thanh liền đặt chồn vàng xuống, sau khi con chồn nhỏ đáp xuống, nó cúi chào tôi để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó nó xoay vòng quanh trên mặt đất như để ăn mừng sự tự do của mình. Sự ngây thơ của con chồn này thật rực rỡ, một phần cũng làm tan đi lớp sương mù trong lòng tôi, tôi mỉm cười với nó và nói: "Đừng vui mừng quá. Hãy giúp bọn tao ra khỏi đây, nếu không tên này sẽ đnahs chết mày bây giờ."
Con chồn nhỏ lại xoay vòng, đột nhiên chui vào trong bộ xương, Lý Thanh đang định bắt l·ấ·y·, nhưng tôi ngăn lại và nói: "Sao anh lại đi đọ sức với con chồn nhỏ? Nếu nó thật sự bỏ chạy, thì có thể làm gì chứ?"
Không phải lúc này tôi thương xót nó, có lẽ là vì nhìn thấy sinh vật còn sống trong không gian chật hẹp này khiến tôi cảm thấy khác lạ, hơn nữa tên này có tâm linh như vậy cũng rất đáng yêu, tôi thực sự không muốn Lý Thanh đánh chết nó. Lúc này, con chồn nhỏ từ trong quần áo thò cái đầu nhỏ ra, lén lút nhìn bọn tôi, rồi lại chui vào đó.
Tôi cảm thấy như thể nó đang cho tôi một gợi ý nào đó, yêu cầu tôi cởi quần áo leo núi trên người bộ xương này? Tôi cúi người xuống, chịu đựng cơn buồn nôn và căng thẳng, kéo khóa trên quần áo xuống, lập tức mùi xác chết khó chịu phả vào mặt, thậm chí còn có rất nhiều thịt thối khô dính trên bộ xương, và gần như tất cả các cơ quan nội tạng đã khô nằm trong đó, bốc mùi khó chịu và ngột ngạt.
Con chồn vàng đang đứng trên đó, khi tôi mở chiếc áo khoác leo núi ra, nó cắn một tấm vải trắng từ túi trong của chiếc áo khoác, nó cố gắng kéo ra nhưng không được. Toàn bộ động tác của nó trông rất dễ thương.
Nó giật mạnh mấy lần, phát hiện không thể kéo được, ngồi phịch xuống bộ xương, sau đó bất lực nhìn tôi, tôi hỏi nó: "Mày muốn tao lấy thứ này ra đúng không?"

Bình Luận

0 Thảo luận