Đối mặt với thanh kiếm thứ hai Nhất Vi Độ Giang, Quỷ Thợ May vẫn là chỉ tay một cái, từ trong nước bay ra một thanh kiếm, hình như chú Trụ Tử dùng kiếm đối phó với hắn, hắn cũng sẽ dùng kiếm để nghênh chiến, vẻ mặt của Quỷ Thợ May vẫn bình thản không có gì, tôi không nhìn ra được rốt là cuộc là hắn thật sự bình chân như vại hay là như thế nào, nhưng chú Trụ Tử có ba thanh kiếm, chỉ thấy thanh kiếm thứ nhất không thể nào làm hắn bị thương chút xíu nào là có thể nhìn ra được, chú Trụ Tử liều chết để đánh một trận, chưa chắc đã có thể làm Quỷ Thợ May bị thương một chút nào.
"Chú Trụ Tử này của cậu, đáng tiếc thật." Lúc này Bàn Tử nói.
"Chú ấy chắc chắn sẽ chết sao?" Tôi nhìn Bàn Tử rồi hỏi.
"Muốn chết, đó là do tự ông ấy muốn, dù sao thì Quỷ Thợ May cũng là người đến từ thế giới đó, mấy trăm năm nay, công lực đã có phần mai một, nhưng mà chết trâu còn hơn khỏe bò, chú Trụ Tử này của cậu cũng là một cao thủ hiếm có khó tìm, giả như ngày nay, chưa chắc có thể đi dần từng bước từ nông đến sâu trên con đường kiếm đạo, đáng tiếc quá." Bàn Tử nói.
Câu nói của Bàn Tử tuy là không nói rõ, nhưng mà ý thì cũng đã rất rõ ràng rồi, bây giờ, một chiêu Nhất Vi Độ Giang này đã xuất ra, kiếm như lau sậy, bay trên mặt nước, một kiếm này khí thế hùng hậu, Quỷ Thợ May vẫn dùng kiếm nước để nghênh chiến. Thanh kiếm nước với thanh kiếm này va vào nhau, vẫn gãy thành từng đoạn, nhưng mà uy thế của thanh kiếm này mạnh hơn thanh kiếm Xuân Phong Thập Lý. Đến khi thanh kiếm nước hoàn toàn vỡ vụn, thanh kiếm này vẫn còn được một nửa phần cán, chém đến trước mặt Quỷ Thợ May. Quỷ Thợ May đưa tay lên, dùng tay đón kiếm.
Thanh kiếm này, đánh Quỷ Thợ May lùi lại ba mươi ba bước, lúc này thân kiếm mới hoàn toàn vỡ vụn.
"Thanh kiếm này, có tên là Vấn Thiên." Chú Trụ Tử đưa tay lên, thanh kiếm cuối cùng bay ra, thanh kiếm này phát ra một ánh sáng chói mắt, lần này, cuối cùng thì Quỷ Thợ May đã không còn trọng dụng mấy thanh kiếm nước để nghênh chiến nữa. Lúc mà đường cung màu trắng này xông tới, Quỷ Thợ May nhẹ nhàng nghiêng người qua rồi tóm lấy chuôi kiếm, nhưng thế của thanh trường kiếm này không hề suy giảm, thân người bị thanh trường kiếm kéo lui về sau đến gần trăm bước, nhưng sau một trăm bước chân này, thanh trường kiếm này cuối cùng cũng suy giảm uy thế, Quỷ Thợ May cười lạnh một cái, vươn tay ra phất xuống, hình như hắn muốn đè thanh kiếm này xuống dưới chân.
Thanh trường kiếm phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, lập tức lại một lần nữa khí thế trào dâng, thanh trường kiếm đó dưới đôi bàn tay của Quỷ Thợ May, vậy mà lại đứt đoạn từ chính giữa, trường kiếm vừa gãy, thì mũi kiếm đó liền xông thẳng lên trên, Quỷ Thợ May còn muốn tránh nhưng đã không kịp, bị một đường kiếm dài trông như vệt sáng trắng quét qua ngang ngực, trên ngực của Quỷ Thợ May, để lại một vệt máu thật dài.
Thanh kiếm cuối cùng này, cuối cùng cũng đã làm Quỷ Thợ May bị thương?
Nhưng chỉ là bị thương thôi, trong tay chú Trụ Tử đã không còn thanh kiếm nào có thể dùng được nữa, nhưng trong tay Quỷ Thợ May thì vẫn còn giữ thanh kiếm cuối cùng của chú Trụ Tử, hình như hắn đang tức giận về việc chú Trụ Tử có thể làm hắn bị thương, hắn đưa kiếm lên, muốn dùng kiếm để giết chết cái người chuyên dùng kiếm này.
Tôi lấy ra một lá hoàng phù, định dán lên trên vai tôi, ban nãy tôi không cản được chú Trụ Tử cũng được, nhưng tôi không thể nào không cứu chú ấy! Nhưng Trần Đông Phương lại kéo tay tôi lại rồi nói: "Vẫn chưa xong mà."
Quỷ Thợ May cầm kiếm trong tay, xông về phía chú Trụ Tử, trận đánh nhau giữa hai người họ không giống như mấy cao thủ dùng kiếm đánh nhau ở trên ti vi anh nhào tới tôi xông lên vô cùng khoa trương, dường như chính là dùng sức mà lao vào nhau, ba kiếm của chú Trụ Tử đã đánh xong, Quỷ Thợ May cuối cùng cũng đánh trả, thứ trả lại cũng chỉ là một kiếm đơn giản như vậy.
"Còn gì nữa chứ? Chú không thấy chú ấy đang chờ chết sao?!" Tôi đáp lại Trần Đông Phương.
Cũng ngay vào lúc này, chú Trụ Tử nhắm mắt lại, chú ấy ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn còn một thanh kiếm, không giấu trong người ta, chỉ ở trong tim ta."
Ngay sau đó, thanh kiếm đã bị gãy trong tay của Quỷ Thợ May cắm vào ngực chú Trụ Tử, nhưng đồng thời lúc này, chú Trụ Tử cứ như vậy mà lập tức ôm chặt lấy Quỷ Thợ May, lập tức, có một chuôi kiếm giống như vậy, chém lên trên người Quỷ Thợ May, bắn ra từ sau lưng của hắn.
Đồng tử của tôi vào khoảnh khắc đó teo nhỏ lại.
Chú Trụ Tử, cả người bị cắm vào trên vách đá của Mười hai hang quỷ, còn Quỷ Thợ May thì lùi về sau mấy bước, hắn rút thanh kiếm ở trên ngực ra, thân hình lảo đảo. Một kiếm cuối cùng để một mạng đổi một mạng của chú Trụ Tử, cuối cùng cũng đã khiến Quỷ Thợ May phải trả một cái giá, còn tôi nhìn chú Trụ Tử đang bị ghim trên vách đá kia, tôi giãy khỏi tay của Trần Đông Phương, trực tiếp lấy hoàng phù dán lên trên vai mình.
Có thể tôi không phải là đối thủ của Quỷ Thợ May, nhưng đối với tôi mà nói, có một số thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng, tôi không cần biết chú Trụ Tử có phải là một lòng muốn chết hay không, nhưng tôi biết chú ấy chính là vì tôi mà chết!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận