Ông ta thấy tôi và Bàn tử đi tới, có lẽ nghĩ rằng chúng tôi lại tới khuyên ông ta chuyển nhà thì trừng mắt với tôi một cái rồi không t·h·è·m nhìn nữa. Tôi đi tới gần cười nói: "Ông Tứ, đang bận à?"
Ông ta không thèm để ý tới tôi, tôi lại móc ra điếu thuốc mời, ông ta phất phất tay lắc lắc chiếc tẩu thuốc treo trên cổ ám chỉ rằng ông ta chỉ hút cái này. Chiếc tẩu đó giống hệt của ông nội tôi. Ở thời đó tất cả tẩu thuốc đều giống nhau. Tôi mỉm cười nói: "Tứ gia, lần này cháu đến không phải để khuyên ông chuyển nhà, chẳng phải năm ngoái bọn cháu cũng đâu có đến phải không? Cháu biết ông sống ở đây cũng vì kế sinh nhai, lần này cháu đến là vì có người bạn từ nơi khác tới, muốn vào trong núi tìm ít hương vị thú rừng, muốn nhờ ông dẫn đường."
Thái độ của ông Tứ một mắt đã hòa hoãn hơn chút, quay qua liếc Bàn tử một cái nói: "Đem theo đồ chưa?"
Bàn tử ngơ ra, sau đó mới phản ứng lại có lẽ ông ta hỏi hàng nóng để mang lên núi săn bắn liền đáp: "Cái này không đem theo, súng giờ là hàng cấm, cung tên thì dùng không tiện. Thực ra mục đích của bọn tôi không phải săn bắn, chỉ muốn nhìn ngắm chơi chơi chút thôi."
Ông Tứ một mắt liếc Bàn tử một cái sau đó quay sang tôi hỏi: "Trong núi hay ngoài núi?"
Tôi cười đáp: Đương nhiên là trong núi rồi. Anh ta là bạn cháu, bên ngoài núi hoang vu làm gì có cái gì chơi chứ."
Ông ta lại nhìn sang những thứ trên người chúng tôi nói: "Đồ của các cậu không dùng được đâu, ở đây tôi có ít trang bị có cần không?"
"Trang bị gì ạ?" Tôi hỏi.
Trong con mắt còn lại của ông Tứ một mắt hiện lên tia ranh mãnh của người vùng núi nói: "Đồ chuyên nghiệp, nếu muốn thì vào trong nhà mà xem."
Tôi còn chưa cất lời Bàn tử đã nói: "Được, lần n·à·y chúng tôi đi hơi vội vàng, quả thực cần thêm chút đồ chuyên nghiệp."
Ông Tứ một mắt gật đầu: "Nhưng đồ này của tôi không rẻ đâu."
"Tiền chỉ là chuyện nhỏ thôi mà Tứ gia, đưa chúng tôi đi xem đi." Bàn tử nói. Ông ta liền đưa chúng tôi vào trong nhà, lôi từ trong gầm giường ra một cái thùng, mở ra trong đó có rất nhiều quần áo giày leo núi, còn có đèn pin, lều, bạt các loại trông như một rương chất kho báu vậy. Lúc đầu tôi nghĩ ông già này khá có đầu óc buôn bán, lại còn đi bán thêm cả trang bị leo núi, nhưng nhìn lại thì toàn là đồ cũ tôi liền lập tức cảm thấy có chút ái ngại.
"Đây đều là đồ những người nhiều tiền đó để lại, họ mặc một lần rồi không cần nữa, muốn thì cứ chọn lấy. Đưa tôi một nghìn rồi tùy ý chọn." Ông Tứ một mắt nói.
Tôi thầm nghĩ trong lòng mấy cái đồ cũ này mà cũng đòi một nghìn. Tuy rằng quần áo đồ dùng đều là hàng hiệu, nhưng cũng là đồ đã dùng qua rồi, mặc lên người cũng cảm t·h·ấ·y ghê ghê. Ai mà ngờ được Bàn tử đã nhặt lên, hơn nữa anh ta còn tìm được cả một bộ đồ size lớn, lấy thêm cái xẻng chuyên dụng và đèn pin cực quang. Mặc bộ đồ chuyên nghiệp lên cái trông Bàn tử cũng khác hẳn, anh ta nói: "Ông già thứ đồ này coi như không đắt đâu."
Tôi không phải loại kén chọn ưa sạch sẽ, trong những tình huống đặc biệt tôi cũng có thể mặc được nhưng hiện tại những bộ quần áo cũ không rõ lai lịch này thực sự khiến tôi không dám mặc lên, kể cả nhìn trông có mới cũng không dám. Hai người chọn đồ cũng trả một nghìn, không lấy cũng phí, tôi bèn chọn một cái đèn cực quang, lấy thêm một con dao rừng trông có vẻ rất sắc bén. Dưới đáy thùng tôi còn thấy một hộp cứu thương nhỏ liền lấy nhét đại vào trong ba lô, rồi móc một nghìn ra trả cho ông Tứ. Thực ra dùng một nghìn để mua những thứ này cũng không phải là đắt, chỉ là có chút thấy hơi ghê.
Ông Tứ một mắt cầm tiền, liếm ngón tay đếm đi đêm lại từng tờ tiền những ba lần, còn soi kỹ xem có phải tiền giả không, sau cùng nói: "Đi mấy ngày? Người ngoài thì ba ngàn một ngày, cậu là người trong thôn tôi quen biết thì một ngàn rưỡi một ngày, săn được thú tính thêm, nếu được thì đi không thì các cậu quay về."
Tôi nghe xong thật muốn dậm chân chửi thề. Con mẹ nó một ngày một ngàn rưỡi, ông ta định ăn cướp hay sao? Lão già này cũng thật quá tham lam, tiền trang bị đã cầm rồi, giờ mà quay về thì chẳng hóa một ngàn kia lãng phí sao?
Tôi còn đang định mặc cả thì Bàn tử ngắt lời tôi nói: "Được, nhưng Tứ gia, chúng tôi cũng chưa chắc chắn sẽ đi mấy ngày. Thế này đi, Bàn gia tôi chỗ ngày còn ba nghìn quyết đi hai ngày trước, nếu thực sự vui vẻ hưng phấn chúng ta tính tiền thêm, được chứ?"
Bàn tử nói xong móc ra ba nghìn trả. Tôi thấy mà xót xa, một tháng lương của tôi mới được mấy đồng chứ? Nhưng tôi cũng chỉ hơi xót một lúc thôi, tôi biết Bàn tử là đạo sĩ hàng thật giá thật, anh ta không thiếu tiền.
Ông Tứ một mắt cầm lấy tiền rồi lại từ từ đếm, lật qua lại từng tờ để xác nhận tiền thật xong mới phất phất tay với chúng tôi: "Muốn vào sâu trong núi thì trước tiên phải thắp hương cầu thần núi bảo hộ bình an."
"Còn phải thắp hương?" Tôi hỏi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận