Cuối cùng Liễu Thanh Từ xoa xoa đầu mấy đứa trẻ, bảo các Lạt Ma tụng kinh cầu phúc cho các thôn dân, sau đó mới bước vào căn nhà nơi chúng tôi ở, tôi từng nghĩ Liễu Thanh Từ có hàng ngàn khuôn mặt, nhưng chưa từng nghĩ cô ta còn có một gương mặt thế này, chỉ cảm thấy sự tử tế mà cô ta đối với các thôn dân đã vượt xa thân thể vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta. Nhìn thấy cô ta như vậy tôi đột nhiên nhớ đến Hàn Tuyết, lúc Hàn Tuyết vừa mới đến thôn, các thôn dân cũng đều thích cô giáo lương thiện đến từ thành phố này, nhưng các thôn dân cũng lo lắng cô gái vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư này lỡ như không chịu được sự bần hàn ở trong thôn thì sao, kết quả sau đó Hàn Tuyết chung sống với mấy đứa trẻ rất tốt, với cả có rất nhiều thôn dân đều coi Hàn Tuyết như con của mình. Tôi biết ở trong mắt rất nhiều thôn dân, Hàn Tuyết là người mà cả Phục Địa Câu coi là thánh thiện nhất.
Sau khi vào thôn, Thu Ly luôn có ý thù hằn với Liễu Thanh Từ, nhưng Liễu Thanh Từ chỉ liếc mắt qua cô ấy một cái, rồi gọi chúng tôi đến phòng khách, nói: "Tôi đã liên lạc gọi một lô thiết bị, tầm buổi chiều sẽ tới, hơn nữa lần này chúng ta lấy thân phận những người thích leo núi để mà lên núi, còn có một tin xấu nữa, đó là cái giá tôi phải trả cho việc tôi đã lừa dối người đó lần này, là đám người bên Lưu Khai Phong cũng sẽ vào núi."
"Lưu Khai Phong? Từ khi nào mà hắn ta với người đó trở nên thân thiết như vậy rồi?" Trần Đông Phương hỏi.
"Không phải là thân thiết, ông cũng biết người đó đa nghi như thế nào rồi, ông ta không tin các người, cũng không tin tôi, càng không tin Lưu Khai Phong. Việc mà ông ta vẫn luôn làm, đó là muốn có được một thế cân bằng, có điều mọi người cứ yên tâm, lần này tuyệt đối Lưu Khai Phong không đến được trước mặt chúng ta đâu." Liễu Thanh Từ nói.
"Cái thôn này, chính là hậu duệ của nhánh Lạt Ma giáo năm đó mà cô đã kể đó sao?" Lúc này tôi hỏi Liễu Thanh Từ.
"Không phải, bộ lạc đó của chúng tôi là nơi mà chúng ta sẽ phải đến đầu tiên, dưới chân Đại Tuyết Sơn, muốn đến nơi đó thì chúng ta phải mất hai ngày đường, sau khi đến đó thì chắc chắn cậu sẽ được hoan nghênh, bởi vì đối với bộ lạc của chúng tôi mà nói, cậu chính là Thần của chúng tôi." Liễu Thanh Từ nháy mắt với tôi, nói, bởi vì có rất nhiều người nên hôm nay cô ta nói chuyện một cách rất nghiêm túc.
"Cô có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là cô muốn cái gì không? Nói thật, tôi vẫn luôn không hiểu mục đích của cô là gì." Lúc này Trần Đông Phương mới nói một cách nhỏ nhẹ.
"Cho dù là ông có tin hay không, mục đích của tôi, và cả mục đích của tộc nhân chúng tôi đều rất đơn giản. Năm đó bốn vị Lạt Ma ra khỏi Tuyết Sơn đã là thần tích, nhưng thời gian quá lâu rồi, dần dần các tộc nhân cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, chúng tôi cần tìm ra tung tích của chân thần, cũng muốn tìm được các vị tiền nhân thờ phụng chân thần ở sâu bên trong Tuyết Sơn đó, tộc nhân của chúng tôi rất nhớ họ." Liễu Thanh Từ nói.
"Đương nhiên, cái giá phải trả, đó là tôi sẽ giữ Diệp Tử ở lại chỗ chúng tôi, làm phu quân của tôi, bởi vì tôi là người phụ nữ được dâng cho chân thần, cũng có nghĩa là, cậu ta đã là chồng của tôi rồi." Liễu Thanh Từ nói.
"Vô liêm sỉ!" Thu Ly chửi một câu.
Trên thực tế, trước đây lúc Liễu Thanh Từ nói như vậy, tôi còn cho rằng cô ta nói đùa, không ngờ khi ở trước mặt nhiều người thế này mà vẫn dám nói vậy, khiến tôi có hơi đỏ mặt.
"Chuyện này chúng tôi không quan tâm." Trần Đông Phương cười rồi nói.
"Được, thế thì quyết định vậy đi, tôi không cần biết các người muốn gì, dù sao thì thứ tôi muốn chính là cậu ta, hơn nữa sau khi vào Tuyết Sơn, mọi chuyện đều phải nghe theo tôi." Liễu Thanh Từ nói.
"Không thành vấn đề." Trần Đông Phương nói.
_ Đôi khi lời nói thật sự đã được nói ra, cho dù là nói ra một cách công khai thì thực ra cũng giải quyết xong vấn đề một cách rất đơn giản. Đến chiều, A Vượng dẫn theo một đoàn xe đến, toàn là xe Land Rover, Liễu Thanh Từ chào tạm biệt các thôn dân. Sau đó thì chúng tôi lên xe, các thôn dân nhiệt tình kia hành lễ với đoàn xe của chúng tôi, mấy đứa trẻ thì khóc lóc theo sau đoàn xe của chúng tôi, đi theo mãi đến một lúc lâu.
Sau khi đoàn xe xuất phát, ngoại trừ những lúc đổ xăng và thỉnh thoảng nghỉ ngơi ra thì vẫn luôn chạy trên đường. Trên suốt đường đi tôi đều ngủ, cứ luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, còn ngược lại mấy người Tiểu Thất thì vẫn đều ngắm trời xanh và thảo nguyên bên ngoài cửa xe, còn có cả một mảng nông trường, không thể không nói, Tây Tạng đúng thật là một nơi khiến tinh thần và tâm hồn người ta được thả lỏng, đặc biệt là khung cảnh trời xanh mây trắng hiền hòa, khiến cả con người ta đều cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Cuối cùng, nơi mà đoàn xe của chúng tôi dừng lại, chính là cái chỗ được gọi là bộ lạc của nhóm người Liễu Thanh Từ. Sau khi chúng tôi xuống xe, Liễu Thanh Từ trực tiếp ghì lấy cánh tay tôi, còn mấy Lạt Ma kia thì bước đi phía trước chúng tôi.
Các thôn dân và Lạt Ma của bộ lạc đều đã đứng ở bên ngoài để chào đón chúng tôi đến đây, sau khi nhìn thấy tôi, họ nói thứ ngôn ngữ mà chúng tôi nghe không hiểu.
"Bọn họ đang hoan nghênh chân thần đến, ở đây, cậu chính là thần, còn tôi, là nữ nhân của thần." Liễu Thanh Từ nói.
"Bọn họ sẽ không bắt ép chúng ta ngủ với nhau đó chứ?" Mí mắt tôi giật giật, nói.
"Cậu thật là thông minh, tối hôm nay, ở bên trong thần miếu, tôi sẽ đón nhận ân sủng của thần." Liễu Thanh Từ nói.
Tôi không biết những gì cô ta nói là thật hay giả, người phụ nữ này lúc ở bên cạnh tôi chính là một tiểu yêu tinh, khiến tôi không dám tiếp lời.
Bước đến gần, tôi nhìn thấy trong số các thôn dân đang chào đón chúng tôi, có một bà lão rất già, bà ấy mặc một bộ trang phục rất cổ xưa của dân tộc Tạng, bà ấy là người đứng ngay ở chính giữa đám người, cũng là người duy nhất không quỳ xuống bái lạy.
Sau khi bước qua bên đó, Liễu Thanh Từ đột nhiên quỳ xuống trước mặt người phụ nữ này, cô ta nói tiếng Tạng mà tôi không hiểu được chút gì, nhưng tôi nhìn ra được bà lão này tuy da dẻ các thứ đều rất già nua, nhưng mà đôi mắt lại cực kỳ sáng rõ, bà lão giơ tay ra đưa về phía Liễu Thanh Từ, Liễu Thanh Từ dịu dàng hôn nhẹ lên tay của bà lão.
Nhìn thấy Liễu Thanh Từ quỳ xuống, tôi thì nghe không hiểu thứ tiếng mà họ nói, cũng không biết nên chào hỏi thế nào, còn cho rằng dân tộc Tạng còn duy trì kiểu quỳ hành lễ với người lớn tuổi như thời cổ đại của Trung Quốc, nên muốn nhập gia tùy tục, ai ngờ tôi vừa mới định quỳ xuống, Liễu Thanh Từ đột nhiên ngẩng đầu lên nói một cách hốt hoảng: "Không được, không một ai có thể nhận cái quỳ lạy từ Thần!"
Tôi bị dọa một phen, vội vàng đứng dậy, hỏi: "Lão thái thái này là?"
"Bà ấy là nữ nhân của Thần đời trước của tôi, cũng là một trong số các đời thánh nữ của chúng tôi, người duy nhất đã từng nhận được sự chiếu cố của Thần." Liễu Thanh Từ nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận