Người dịch: Đuông dừa
.
Lúc này con mèo đó cách tôi ngày càng gần, tôi đang định bồi thêm phát súng nữa, với cái khoảng cách này mà tôi còn bắn trượt nữa thì coi như cả đời này tôi không có duyên với súng đạn, không ngờ con mèo đó bỗng giơ móng vuốt lên với tôi. Tôi biết giơ hai tay lên có nghĩa là đầu hàng, vậy còn giơ một chân trước lên thế này có nghĩa là gì? Chả lẽ là muốn báo cáo công việc với cấp trên chăng?
Biểu cảm trên mặt nó cũng thay đổi, trông có vẻ như đang rất nóng lòng gấp gáp. Tôi bỗng chốc ngơ ra, mà lúc này con mèo cũng bắt đầu đi về phía tôi. Động tác của nó lúc này rất buồn cười, vừa đi vừa cà nhắc một cái chân, trông giống như tàn tật vậy.
Động tác này của nó khiến tôi cảm thấy rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra được là đã thấy ở đâu, dù gì trong thôn nơi tôi ở cũng có rất nhiều mèo hoang, tôi cũng nhìn thấy không ít. Lúc này não tôi bỗng như lóe lên, đột nhiên nhớ ra con mèo này là của ai, càng hiểu được dụng ý động tác mà nó đang làm bởi vì trước đây tôi và nó đã từng gặp nhau rồi.
Nó là con mèo của Lý lão thái cũng là bà ngoại của tôi. Trước kia vào cái đêm chúng tôi đang thủ linh trước quan tài chứa quần áo của ông nội, con mèo này đã bị Bàn tử đã thương gãy một chân, cho nên nãy nó giơ móng vuốt lên rồi lại làm ra dáng què quặt lúc bước đi thực ra là để nói với tôi thân phận của nó.
"Là con mèo nhà họ Lý sao?" Tôi nhẹ nhàng hỏi. Trên cái thuyền quỷ m ti này bỗng gặp được một con mèo quen khiến tôi phút chốc có cảm giác rất thân thiết, giống như cái cảm giác gặp được người thân thiết vậy. Con mèo này còn biết nhắc nhở tôi, kiểu động vật có linh tính như vậy khiến tôi rất thích.
Nó gật đầu với tôi rồi trực tiếp nhảy vào trong lòng tôi. Sau khi nhảy vào lòng tôi tôi bỗng cảm thấy trọng lượng của nó rất nhẹ, cảm giác cả người gầy đến sờ được toàn xương, đến lông cũng không còn bóng mượt khác xa với hồi tôi nhìn thấy nó ở Phục Địa Câu nữa, quả thực có chút tàn tạ đáng thương.
"Mày đói chưa?" Tôi hỏi.
Nó ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập sự mong chờ. Trong ba lô của tôi vẫn còn chút lương khô, còn có chút cá khô. Vốn dĩ tôi định mang về cho Hàn Tuyết nên mới cất trong ba lô. Tôi lấy ra đưa cho nó, nó lập tức dùng chân tóm lấy rồi ăn ngấu nghiến, trông giống như đã mấy năm chưa được ăn gì vậy.
Nghĩ tới đây tôi bỗng giật mình, nó hiện giờ thành ra thế này không phải là do đã rất lâu chưa được ăn gì sao? Con mèo này cũng thật thông minh, lúc đầu tôi tưởng nhầm nó chỉ là xác mèo bởi nó không hề động đậy, nghĩ lại chắc nó buộc phải làm vậy, ít vận động để không phải tiêu hao quá nhiều năng lượng, vì thế nên mới gầy gò và chống chọi được tới giờ.
Nhưng đây cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là con mèo của bà ngoại tôi Lý lão thái ở đây, vậy chứng minh bà ấy cũng đang ở trên con thuyền này? Tôi đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh sống lưng chạy khắp người, nếu Lý lão thái thực sự ở đây thì quá nửa là đã mất mạng, chứ nếu không tôi ở trên con tàu này lâu như vậy sao bà ấy có thể không xuất hiện chứ? Nếu Lý lão thái thực sự chết ở đây tôi không có cách nào đối diện với tiểu Thất, nhưng đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, Lý gia nhất định sẽ san bằng mọi thứ, anh trai tôi, người đã đưa Lý lão thái đi chắc chắn sẽ bị họ tìm mọi cách báo thù.
"Rất lâu rồi mày chưa được ăn, đừng ăn quá nhiều." Tôi vuốt đầu con mèo. Nó đã ăn hết một nắm cá khô rồi, đang tròn mắt nhìn tôi muốn ăn thêm. Tôi nói xong con mèo cũng đã ăn xong dường như cũng đã hồi phục lại thể lực cũng như nghe hiểu được lười tôi nói liền nhảy lên vai tôi không đòi đồ ăn nữa.
Chó mèo thân thiết với con người không phải không có nguyên nhân, chúng thực sự hiểu được con người, thậm chí những con thông minh có thể giao tiếp đơn giản với con người. Con mèo này chắc chắn thuộc loại rất thông minh.
"Mày đi cùng chủ của mày tới phải không?" Tôi hỏi thăm dò nó.
Con mèo gật đầu.
Tôi lặng người đi gấp gáp hỏi: "Vậy chủ nhân của mày đâu?"
Con mèo sững sờ một lúc, thậm chí tôi còn nhìn thấy trong mắt nó có chút bi thương, khiến lòng tôi thắt lại. Tôi sờ đầu nó và nói: "Không sao, đừng sợ, tao vẫn còn ít đồ ăn, dù phải chết chúng ta cũng chết cùng nhau, nếu may mắn, không chừng chúng ta có thể cùng nhau đi gặp lão Long Vương."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận