Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 450: Người Trong Ngành Ắt Có Kế Hoạch (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:21
Lúc này cô Ngốc bỗng nhiên đặt đứa bé xuống, cô ấy hướng về phía Hàn Tuyết quỳ xuống. Lúc đầu tôi còn nghĩ cô Ngốc quả là thông minh, vậy mà biết cầu cứu cái người dễ mềm yếu nhất, nhưng tiếp theo thì tôi phát hiện mọi chuyện không phải như vậy. Sau khi cô ta quỳ xuống thì bỗng ngồi bắt chéo hai chân hai bàn tay chắp lại, đây là cách ngồi thiền của các cư sĩ.
Nếu là người khác nhìn thấy cảnh này chắc cũng không nghĩ gì, nhưng khi tôi thấy cảnh này thì da đầu của tôi trở nên tê rần.
Cô Ngốc không hề nói câu này, nhưng hành động hiện tại của cô ta đã cho chúng tôi biết đáp án. Cô ta hướng về phía Hàn Tuyết bái lạy không nghi ngờ gì là đang nói rằng cô ta biết một thân phận khác của Hàn Tuyết.
Phật, lễ bái, Quan âm nghìn tay, Lạt ma Tây Tạng, những thứ này không ngừng xuất hiện xoay lòng vòng trong đầu tôi. Tôi nhìn Hàn Tuyết thậm chí còn xuất hiện ảo giác, Hàn Tuyết hiện giờ đang đứng ngay cạnh tôi bỗng mọc ra sáu cánh tay, những cánh tay tạo thành một vòng tròn.
Tôi lắc mạnh đầu khiến cho ảo giác kia biến mất. Tôi bỗng nảy ra suy nghĩ lẽ nào đây là cách giải thích của cô Ngốc, bởi vì cô ta biết Hàn Tuyết là "Quan âm nghìn tay" nên mới tìm cô ấy cầu cứu?
Tôi và Bàn tử nhìn nhau, trong mắt hai người đều chất chứa sự nghi hoặc và chấn động, có lẽ hai chúng tôi có cùng suy nghĩ. Lúc này tôi cũng cảm thấy sự việc này tới đây cũng nên kết thúc rồi, bởi bên này mặt mũi Hàn Tuyết đã tèm lem nước mắt. Tôi nói với Bàn tử: "Được rồi, mọi chuyện tương đối rồi, nên kết thúc thôi!"
"Tôi đưa mẹ con hai người đi luân hồi đầu thai, cô có bằng lòng không?" Lúc này Bàn tử chỉ vào cô Ngốc đang ôm đứa bé hỏi.
Cô Ngốc nhìn tôi, vậy mà lại lắc đầu.
Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tôi lập tức hỏi: "Cô Ngốc, cô đã tìm được đứa con rồi còn không mau đi đầu thai, lẽ nào muốn trải qua kiếp cô hồn dã quỷ sao?"
Cô Ngốc vẫn nhìn tôi lắc đầu. Lúc này Bàn tử nhìn tôi nói: "Cậu cũng thấy rồi đấy, không phải Bàn gia tôi không giúp, là cô ta không muốn đi."
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Tôi nhìn cô Ngốc hỏi.
Cô Ngốc đứng dậy hướng về phía Bàn tử quỳ xuống sau đó nâng thi thể đứa bé trong tay lên. Nhìn động tác này có lẽ là muốn đưa đứa bé cho Bàn tử.
"Ý cô là muốn tôi giúp cô đưa đứa bé này đi đầu thai chuyển kiếp? Vậy sao cô không đi?" Bàn tử cau mày hỏi.
Cô Ngốc nhìn tôi lắc lắc đầu, trên mặt cô ta lại hiện lên nụ cười. Trước kia nhìn thấy nụ cười này là tôi đã muốn tiểu ra quần rồi, giờ tâm thái đã có sự thay đổi, tôi lại cảm thấy nụ cười này là sự ấm áp nhất trên thế gian.
Giống như cô gái nhìn người mình yêu.
Giống như người mẹ đang nhìn đứa con mình.
"Cậu xem phải làm sao bây giờ?" Bàn tử nhìn tôi hỏi.
"Nghe cô ta đi, cô ta không muốn đầu thai chắc chắn còn có lý do." Tôi nhìn cô Ngốc nói. Bởi vì cô ta nhìn tôi cười nên giờ phút này tôi cảm giác như mình hiểu được cô Ngốc.
"Được, nghe cậu. Nhưng cũng không sao bởi tôi thấy nữ quỷ này tâm tư không xấu, không đi hại người." Bàn tử nói xong nhìn cô Ngốc nói: "Tôi có thể chấp nhận yêu cầu của cô, cô đã không muốn đi đầu thai chuyển kiếp, tôi sẽ đưa đứa bé này đi. Bàn gia tôi niệm tình hai mẹ con các người tình thâm, thôi thì thế này đi, giờ vừa hay có một cơ hội, trong thôn có một đứa bé trai sắp được sinh ra, tôi sẽ để con cô đầu thai vào đó, sau này cô có nhớ con có thể quay lại thăm. Nhưng cô cũng phải hứa với tôi, người quỷ khác biệt, sau này chỉ được đứng từ xa nhìn, tuyệt đối không được lại gần. Đứa bé đã đầu thai chuyển kiếp thì đã thành con của người khác rồi, cô hiểu chưa?"
Cô Ngốc nghe xong không ngừng dập đầu với Bàn tử. Bàn tử phất tay nói: "Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn hai người bọn họ. Để đứa bé lại, cô đi đi, đợi Bàn gia siêu độ xong cô tự nhiên sẽ biết nó đầu thai vào nhà ai."
Nói xong Bàn tử tháo dỡ trận pháp, cô Ngốc lần nữa quỳ xuống cảm ơn rồi rời đi.
Nhìn Bàn tử thực ra tôi đã đoán được sự tính toán của thanh niên này. Tôi hỏi: "Trần Thanh Sơn?"
"Đúng vậy, cậu xem nước cờ này của Bàn gia tôi thế nào? Đứa trẻ này vận khí rất tốt, nếu thực sự được sinh trong nhà Trần Thanh Sơn thì cũng sẽ vinh quang tổ tiên. Nếu là vậy vừa hay tôi cũng thu phục được nó, lưỡng toàn thập mỹ phải không?" Bàn tử nói.
"Trần Thanh Sơn đồng ý không?" Tôi hỏi, nhưng thực ra bản thân tôi biết đây là cách tốt nhất rồi.
"Ông ta có lý do để từ chối à?" Bàn tử hỏi ngược lại tôi.

Bình Luận

0 Thảo luận