"Mẹ ơi, chuyện này xảy ra khi nào vậy? Anh vừa lấy số điện thoại vừa thêm WeChat. Lợi hại nhỉ!" Tôi nói.
Bàn Tử gãi đầu nói: "Nguyên nhân chính là bởi vì cô gái này có chút giống với cô gái mà tôi từng bỏ lỡ năm đó, tôi cũng không hiểu rốt cuộc là như thế nào."
"Thì ra là cảm giác của mối tình đầu." Tôi nhìn Bàn Tử, cảm thấy rất đáng yêu.
Tôi đi thu dọn đồ đạc và nói: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Bàn Tử hỏi.
"Đi bệnh viện! Sao hả, anh thật sự muốn Tôn Liên Thành nẫng tay trên sao? Hồi xưa anh đã khuyên tôi mở lòng với Hàn Tuyết ra sao? Đừng nói với tôi là anh chỉ giỏi nói lý thuyết thôi đó." Tôi nói.
Sự thật là như vậy, trước nay Bàn Tử luôn mạnh miệng, bây giờ thì bị tôi kéo đến bệnh viện, cũng không thấy bóng dáng Tôn Liên Thành đâu, Bàn Tử liền mắng: "Tôi biết tên Tôn Liên Thành này chỉ được giỏi cái miệng."
"Anh bớt dùm cái, tình địch không có ở đây, anh tranh thủ vui vẻ chút đi." Tôi nói
Chúng tôi bước vào phòng bệnh, Tiểu Thất gần như đã ổn định, tuy nhiên cô ấy vẫn còn rất yếu, cô ấy còn đang ngủ, trông rất hốc hác, sau khi ở cùng cô ấy khoảng thời gian, người em họ mà tôi chưa hiểu rõ này cũng khiến tôi có chút tình cảm thân thiết, nhất là khi cô ấy đẩy tôi ra và đỡ lấy viên đạn, điều này khiến tôi cảm thấy xúc động không giải thích được. Chúng tôi ngồi ngồi lâu, lông mi của Tiểu Thất rung lên, sau đó cô ấy từ từ mở mắt ra, tôi kể cho cô ấy nghe đại khái chuyện gì đã xảy ra sau khi cô ấy ngất đi, không đi sâu vào chi tiết, rồi dặn dò cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới lôi lão mập đi, tên này lúc đến còn oằn oại, lúc về lại càng oằn oại hơn.
Sau khi rời bệnh viện, tôi và Bàn Tử bắt đầu không còn việc gì để làm, việc sắp xếp của Tôn Liên Thành chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian, còn tung tích của anh trai lại không biết đâu, chúng tôi ở Tế Nam không có nhiều bạn bè, nên đến trung tâm mua sắm mua một số thứ cho chúng tôi. Lúc đến cũng không có mang nhiều đồ, quần áo mặc trong hai ngày qua cũng bốc mùi rồi. Mua quần áo đương nhiên là quẹt thẻ của Bàn Tử, tiền của tên này vốn dĩ là xài không hết. Cuối cùng, nhân viên phục vụ ở trung tâm mua sắm nhìn tôi như thể tôi là một cô gái xinh đẹp được một người đàn ông bao nuôi, thậm chí có người còn lén chụp ảnh chúng tôi nữa.
Mua sắm thực sự là một công việc đòi hỏi thể chất. Sau khi trở về khách sạn, tôi đi tắm, lên giường và chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ đến ngày đêm đảo lộn, trời sụp chắc cũng không tỉnh, tôi ngủ từ chiều hôm đó cho đến trưa hôm sau, sau khi thức dậy ăn uống, bên phía Trần Đông Phương vẫn không có tiến triển gì, tôi ngơ ngác trở về phòng tiếp tục ngủ, nhưng giấc ngủ lần này chưa lâu, tôi đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Trần Đông Phương, ông ta nói trong điện thoại: "Đừng ngủ nữa, đi bệnh viện."
Cơn buồn ngủ của tôi đột nhiên bị lời nói của Trần Đông Phương làm cho sợ hãi, tôi nói: "Tiểu Thất không sao chứ?"
"Tôi không nói cô ấy xảy ra chuyện, là chuyện khác. Mau xuống lầu, đừng gọi Bàn Tử. Tôi đợi cậu ở gara dưới lòng đất." Trần Đông Phương nói.
Người duy nhất trong bệnh viện lúc này là Tiểu Thất. Trần Đông Phương không giải thích tình hình, làm sao tôi có thể không lo lắng chứ? Tôi nhanh chóng rửa mặt, mặc quần áo, đi xuống lầu, đi đến gara rồi lên xe của Trần Đông Phương.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi Trần Đông Phương. Trước khi kịp nhận ra thì đã là nửa đêm, đến bệnh viện muộn thế này thật sự đã xảy ra chuyện gì à?
"Chúng ta đến đó thì cậu sẽ biết," Trần Đông Phương nói.
Trần Đông Phương lái xe như bay, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa. Khi đến bệnh viện, đã có mấy bác sĩ mặc áo trắng đang đợi ở cửa, Trần Đông Phương nhìn thấy họ liền hỏi: "Tình hình thế nào? "
"Một số chuyên gia vẫn đang khám. Nhưng tôi phải nói rằng đây là một phép màu". Một bác sĩ nói.
"Phép màu gì vậy? Các người đang nói gì vậy?" Tôi hỏi.
"Vết thương của Tiểu Thất đã lành chỉ sau một đêm," Bác sĩ nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận