Anh ta đứng đó không ngừng nhìn ngó hai bên. Lúc này thằng nhóc trốn trước ngực tôi cũng đang run rẩy, không còn dám thò đầu ra ngoài nữa.
Tôi đi đến bên cạnh Lý Thanh, thấy sắc mặt anh ta chuyển sang xám dần. Tôi nghi ngờ nhìn hai bên lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao sắc mặt anh ta lại kém như vậy. Thực ra đến tôi cũng muốn chửi thề một câu, thậm chí nếu là Bàn tử ở đây anh ta chắc chắn cũng sẽ nổi giận.
Hai bên đường có hai hàng tượng thần, tôi có thể nhận ra một số tượng là Long Vương, Sơn thần, Thổ Địa công và một người nữa khuôn mặt được vẽ theo kiểu hý kịch. Những người khác cũng là những vị thần, nhưng tôi không thể gọi ra tên của họ.
Cho nên nói nếu Bàn tử nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình là vì không cần biết những tượng thần này tôi biết hay không biết tên thì đều đang quỳ hơn nữa còn có xích sắt trói họ lại.
Lần đầu tiên tôi gặp Bàn tử là lúc anh ta dùng thủ đoạn của mình để mời lão Thành Hoàng ở nhà Hà tiên cô. Những lời nói của anh ta trong mắt tôi đều rất tùy tiện bất cần, nhưng dần dần tôi nhận ra khi đối đáp với thần linh tuy giọng điệu của anh ta khá bỡn cợt thầm chí là đại bất kính, nhưng kiểu ăn nói của anh ta là kiểu thân thuộc như người nhà. Người khác nghe sẽ có cảm giác giữa anh ta và thần linh có mối quan hệ giao hảo, ngôn ngữ mặc dù không cung kính nhưng trong tâm thì vô cùng thành kính, kiểu mặc dù khẩu xà nhưng trong lòng lại vô cùng kính trọng tin tưởng.
Vậy mà không biết ai lại lớn gan lớn mật như vậy, bắt thần tiên quỳ xuống, còn dùng gông cùm xiềng xích trói họ lại? Dáng quỳ của những vị thần này cùng hướng về một nơi, nhưng phía đó là một màn đen mờ ảo, thậm chí cái đèn cường quang của tôi cũng không chiếu được tới tận đầu đó. Theo như hiểu biết của tôi Ngọc Hoàng đại đế là người dẫn đầu trong các thần tiên, muốn bắt các thần tiên quỳ lại lại còn đeo xiềng xích, lẽ nào người ở đầu bên kia là Ngọc Hoàng đại đế? Những thần linh đang đeo gông cùm này thực chất đều phạm tội sao?
Cho nên nói, cái cổ miếu dưới lòng đất này thực ra là miếu của Ngọc Hoàng đại đế?
Tôi cảm nhận được Lý Thanh không tin bất kỳ quỷ thần gì cả, những người luyện võ thân thủ phi phàm thường chỉ tin vào sức mạnh của bản thân. Trước kia tôi cũng không tin gì đâu, nhưng từ sau khi tận mắt nhìn thấy Thành Hoàng gia và Quan nhị gia thì tam quan của tôi gần như đã sụp đổ. Nếu không phải anh trai nói về vấn đề hương hỏa thì mắt thấy những kỳ tích thần linh kia tôi đã sớm trở thành một tín đồ ngoan đạo rồi, cho dù như thế nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Đi, đi xem xem, có khi ở cuối đường lại là Ngọc H·o·à·n·g đại đế." Tôi nói với Lý Thanh.
"Có gì đó không đúng lắm, tôi cảm thấy rất nguy hiểm." Lý Thanh giơ tay ra ngăn tôi lại nói.
"Sao thế?" Tôi hỏi. Tuy rằng cả quãng đường Lý Thanh có mấy lần không đáng tin nhưng tôi vẫn tin tưởng vào thân thủ và trực giác của anh ta.
Lý Thanh lắc đầu: "Không biết nữa, chỉ là trực giác của bản thân. Cậu đi phía sau tôi."
Nói xong Lý Thanh vô cùng cảnh giác tiến về phía trước. Tôi rút con dao găm cầm chắc trong tay, cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi. Hai chúng tôi thận trọng gần như bò về phía cuối con đường.
Đến gần khi đã nhìn rõ phía trước tôi mới nhận ra tại sao vừa rồi đèn pin của t·ô·i không chiếu được tới tận vị trí này, bởi phía trước mặt tôi là một cây cột, cây cột này rất to và dày, nếu không phải nó tròn, tôi gần như tưởng đó là một ngọn núi đá nhỏ.
Phía trước cái cột này c·ò·n có một lư hương và một bàn thờ rất lớn, bên trên đều bám một lớp bụi dày. Trước bàn thờ có hai chiếc đệm đã ngả màu đen, tôi đá nhẹ một cái lập tức làm tung lên một lớp bụi.
Lý Thanh dùng đèn pin chiếu vào, cái cột có chiều cao khoảng ba bốn người, bởi nó rất to nên tôi cũng không biết được phía trên cột có thứ gì không, chỉ có thể thấy ở phía trên hình như có những cánh hoa sen.
Tôi bỗng nhớ lại bức khắc trên cánh cửa.
Con hoàng bì tử mặc quần áo đó ở trên một cái thần đàn bằng hoa sen để giảng kinh cho các tín đồ phía dưới nghe.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận