"Bà lão mệt rồi, cần phải quay về nghỉ ngơi." Liễu Thanh Từ nói, nói xong thì dìu lấy bà lão này, đi vào trong một chiếc lều vải ở phía sau, điểm khác biệt so với lều bạt chóp tròn của Mông Cổ đó là lều bạt của mục dân trong bộ lạc này có hình vuông, nhìn giống như một căn nhà hơn.
Bàn Tử nói một cách đầy vẻ bất mãn: "Diệp Tử, cậu làm thần kiểu gì vậy? Không răn dạy con dân của cậu sao? Cậu nói xem mỗi người ai cũng có lễ nghi đầy đủ, tại sao chỉ có Bàn gia tôi là ít đi một cái vậy?"
"Anh thôi đi, chỉ là nụ hôn của một bà lão thôi mà, chứ đâu phải như một cô nương giống Liễu Thanh Từ đâu, hơn nữa, anh không sợ Tiểu Thất ghen hả?" Tôi cười nói.
"Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, cậu là thần, Bàn gia tôi bảo vệ cậu lâu như vậy, sao không phong cho tôi một cái chức như sứ giả hộ thần chứ hả?" Bàn Tử làu bàu.
"Vậy được, bây giờ bổn thần phong cho anh một chức là sứ giả tịnh đàn, thấy ok chưa?" Tôi cười.
Ngay vào lúc này, có hai vị Lạt Ma bước đến bên cạnh chúng tôi, họ cúi người xuống nói gì đó với tôi, vấn đề là cái tiếng này tôi nghe không hiểu, nên vội vẫy tay gọi A Vượng, A Vượng bước tới, trao đổi vài câu với Lạt Ma, xong rồi cười với tôi và nói: "Họ đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho mọi người rồi, bây giờ mời mọi người vào trong lều nghỉ ngơi trước."
Sau đó thì A Vượng lại nói thêm vài câu với các Lạt Ma, tuy là tôi nghe không hiểu, nhưng ý đại khái đó chính là giải thích với họ rằng chúng tôi nghe không hiểu ngôn ngữ của họ, cho nên anh ấy phụ trách sắp xếp cho chúng tôi là được rồi, rồi sau đó, chúng tôi được sắp xếp chia nhau ra vào mấy căn lều, còn tôi, thì lại được xếp vào trong căn lều ở ngay chính giữa, cũng chính là căn lều mới nhất, cao nhất và cũng hoa lệ nhất.
Nhiệt độ ở đây rất thấp, trong lều có đốt một chậu lửa, cực kỳ ấm áp, hơn nữa tất cả mọi thứ bên trong gần như đều là đồ mới, có thể cái lều này trong bộ lạc của họ cũng được coi như là cái có chất lượng năm sao, nhưng tôi lại có một dự cảm không lành. Liễu Thanh Từ nói sau khi đến đây thì sẽ xảy ra chút chuyện kia với tôi, chẳng lẽ lại là thật sao?
"Cậu nghỉ ngơi trước đi, đợi chút nữa là tới giờ ăn cơm rồi. Tôi đi trước hỏi thử cô Liễu xem còn có dặn dò gì khác không." A Vượng cười rồi nói với tôi.
Sau khi A Vượng đi, tôi ở một mình một lúc, chỉ cảm thấy không mặc nổi cái áo khoác lông vũ trên người nữa, lớp đồ bên trong đã lấm tấm một lớp mồ hôi, nên mới cởi chiếc áo ngoài ra, cuối cùng tôi dứt khoát cởi cả giày, dấu chân in lên tấm thảm lông dê trắng muốt. Không thể không nói, nếu như thỉnh thoảng đổi sang một môi trường sống khác, cảm giác đúng thật là khác biệt. Chẳng bao lâu sau, nhóm người Bàn Tử với Trần Đông Phương vén bức màn lên rồi bước vào bên trong, vừa bước vào thì Bàn Tử đã thút thít nói: "Cha mạ ơi, chỗ ở của thần cũng không giống với chúng ta nhỉ, Diệp Tử, phú quý giàu sang thì đừng quên bạn bè nhá!"
"Đừng có nói lung tung!" Tôi cười mắng anh ấy.
Bọn họ vừa mới bước vào thì liền có một thiếu nữ mặc một bộ đồ theo kiểu dân tộc Tạng mặt mày đỏ bừng bước vào trong, rót cho chúng tôi mỗi người một ly trà sữa ngựa, tôi thì không thích cái vị này lắm, nhưng mà Tiểu Thất với Bàn Tử hai người họ thì rất thích, Trần Đông Phương tay cầm chiếc ly đồng nhìn tôi rồi nói: "Diệp Tử, lúc tách nhau ra, cháu với Liễu Thanh Từ cứ luôn nói chuyện, là nói chuyện gì thế? Không phải là chú có ý chất vấn cháu đâu, chỉ là có chuyện gì thì chúng ta vẫn nên cùng nhau bàn bạc."
Đương nhiên là tôi hiểu ý của Trần Đông Phương, thậm chí tôi còn cảm thấy hình như ông ấy đang lo lắng tôi sẽ vì nhận được sự thiết đãi ở nơi này mà đứng về phía Liễu Thanh Từ, tôi cười nói: "Họ không biết chuyện gì đang xảy ra, tụi chú cũng không biết sao? Còn nữa, mọi người thật sự không nhận ra rằng, bà lão đó thật ra chính là một kẻ lừa đảo, bà ấy nói bà ấy cảm nhận được hơi thở của thần trên người cháu, nhưng lại không cảm nhận được trên người Thu Ly, đây chẳng phải là đã đủ để nói rõ vấn đề rồi sao?"
"Vậy bà lão đó là ai?" Trần Đông Phương hỏi tôi.
"Liễu Thanh Từ nói đó là thánh nữ đời trước, hình như là mỗi một thế hệ của bọn họ đều sẽ chọn ra một người phụ nữ xinh đẹp nhất trong bộ lạc để hiến tế cho thần, bà lão đó là người tiền nhiệm của Liễu Thanh Từ á. Hơn nữa điều quan trọng nhất đó là, Liễu Thanh Từ nói bà lão này là thánh nữ duy nhất được thần chiếu cố." Tôi nói một cách ngại ngùng.
Tôi được bọn họ xem là thần, bà lão đó lại từng được thần chiếu cố, há chẳng phải nói tôi đã từng chiếu cố bà lão đó hay sao? Cái này không phải nói đùa đấy chứ? Lúc bà lão đó còn trẻ, tôi còn chưa được sinh ra đó! Còn về thân phận kia của tôi, cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh bên trong Thần Nông Giá mà thôi.
"Ăn nói linh tinh." Thu Ly lườm trắng cả mắt.
"Bàn gia tôi thấy thế này, đoán chừng trong một buổi đêm của một ngày nào đó, có một Lạt Ma nào đó nhìn thấy một thánh nữ đương tuổi dậy thì, kết quả hai người củi khô lửa bốc nhịn không được mà làm một phát, bà lão này tự xưng rằng mình được ngủ với thần rồi." Bàn Tử nói đùa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận