Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 655: Viên Ngọc Thô Thượng Đẳng (1)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
Chủ nhân Cửu U lặng lẽ đến giờ cũng lặng lẽ rời đi. Một mình tôi cứ ngơ ra nhìn mãi theo hướng ông ta biến mất, Bàn tử mấy người bọn họ tiến vào phòng lúc nào tôi cũng không biết. Đợi tôi choàng tỉnh lại từ trong cái trạng thái kia mới phát hiện Bàn tử đang ngậm điếu thuốc ngồi trước mặt tôi. Thấy tôi đã tỉnh táo lại Bàn tử cười khổ nói: "Xem ra cậu đã tỉnh táo lại rồi, nếu cứ như vậy mà chết thì Bàn gia tôi biết ăn nói thế nào với Tôn Trọng Mưu?"
"Chỉ là nghĩ một số chuyện đến thất thần thôi, anh nghĩ đi đâu vậy, ông đây anh minh thần vũ sao có thể cứ thế mà chết được." Tôi nói.
"Ê chủ nhân Cửu U đến tìm cậu nói chuyện gì có tiện kể cho Bàn gia biết không, đương nhiên nhắc trước là tôi không muốn nghe những chuyện miêu tả dáng vẻ hay mặt mũi ông ta. Nói vào trọng điểm, cậu biết Bàn gia tôi muốn nghe cái gì mà." Bàn tử nói.
"Anh cầu tôi nói cho anh biết mà cái thái độ anh như vậy hả, lại còn kén cá chọn canh?" Lời của Bàn tử khiến tôi bật cười.
"Đừng có lề mề nữa, nói mau. Cậu nói chuyện bốn cái ấn trấn hà cho ông ta chưa?" Bàn tử hỏi.
Tôi gật đầu nói: "Tôi không nhắc, nhưng hình như ông ta biết được, nói tối nay ông ta sẽ rời đi, bảo chúng ta ngày mai tới đào." Sau đó tôi kể lại một lượt những điều chủ nhân Cửu U nói với tôi cho Bàn tử nghe. Đương nhiên điều tôi quan tâm nhất không phải là chủ nhân Cửu U có phải thiên hạ vô địch hay không, đến gia tộc Hiên Viên ông ta còn không để vào mắt, tôi chỉ quan tâm đến lời giải thích của ông ta về Hàn Tuyết. Chỉ vì ông ta cảm thấy Thiên Thủ Quan Âm khá xinh đẹp cho nên mới tiện tay tạo ra Hàn Tuyết có dáng vẻ như vậy? Cái vấn đề khiến tôi đau đầu nhức óc suốt bao lâu lại chỉ vì ông ta thấy vui nên thuận tay làm ra?
Câu trả lời này của ông ta chính là điều khiến tôi ảo não nhất.
Bàn tử nghe xong biểu cảm trên khuôn mặt không biết nên cười hay nên khóc, anh ta nói: "Mặc dù chủ nhân Cửu U này tà ác, nhưng trên phương diện nói chuyện thì cậu có thể yên tâm, người ta đã đạt tới cảnh giới như vậy rồi thì cũng chẳng cần thiết phải lừa dối cậu làm gì, đâu cần thiết đâu phải không? Ông ta nói không sai, mặc dù không có điều gì chắc chắn rằng ông ta thực sự thiên hạ vô địch, nhưng ông ta tuyệt đối không sợ Ngọc Hoàng đạo, lại càng không sợ gia tộc Hiên Viên. Còn về Hàn Tuyết có lẽ như ông ta nói, chẳng phải có câu nói cao thủ thường cô độc, chính vì quá cô đơn nên mới làm ra một số việc vô nghĩa lại có vẻ rất ấu trĩ, cũng rất có khả năng mà, nói cho cùng cũng chỉ vì quá buồn chán. Cậu nghĩ xem người như vậy ở dưới lòng đất nếu như không buồn chán sao có thể dùng da người để làm người giấy chứ?"
Tôi nghe xong cũng không biết nên cười hay khóc nói: "Hez, thảo nào anh trai luôn luôn có vẻ không ủng hộ cũng không phản đối Hàn Tuyết, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy khó chịu."
"Không lẽ cậu mong vợ mình có vấn đề à?" Bàn tử trừng mắt nhìn tôi.
"Đương nhiên không phải." Tôi đáp.
"Bàn gia tôi biết rồi, vì cậu muốn báo thù hàn Tuyết nên mới ngủ với Liễu Thanh Tư, ngủ rồi lại phát hiện ra giữa cậu và Hàn Tuyết chỉ là hiểu lầm, cho nên giờ thấy có lỗi với người ta phải không?" Bàn tử cười nói.
"Cũng không phải hoàn toàn là như vậy, thôi được rồi, không nói vấn đề này nữa. Hez, suýt quên nhắc chuyện này với anh, sau này ông ta sẽ tha cho con cháu họ Trần, cởi bỏ lời nguyền trên người Trần Đông Phương, đây cũng được coi như thuận tiện làm một việc thiện. Tôi cũng không oan ức gì, con cháu Trần gia mới chịu oan, Trần Cận Chi vì người phụ nữ Thiên Thủ Quan Âm đó mà tiện tay bán rẻ con cháu hậu nhân của mình. Đáng thương cho hậu nhân Trần gia lại cứ cho rằng tổ tiên của mình có tầm nhìn xa đã tính toán sắp xếp hết rồi!" Tôi nói.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, giao dịch chính là giao dịch, cậu không thể chỉ vì người ta không cần mà không làm giao dịch. Người theo đạo gia coi trọng nhân quả, chủ nhân Cửu U này cũng không biết có được xem là người theo đạo không nhưng quy định là quy định, không thể phá vỡ. Cậu cũng đừng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng nữa, người ta sau khi chết đi vốn dĩ phải đi vào cõi Cửu U, thay vì bị chôn xuống đất Bàn gia tôi cho rằng đi làm âm binh người bảo vệ cho chủ nhân Cửu U cũng không kém âm gian là bao. Đây cũng xem như giao dịch không hề thiệt của Trần Cận Chi." Bàn tử nói.
"Bàn tử, tôi rất hiếu kỳ, thực sự có âm gian sao?" Tôi hỏi.
"Trước đây Bàn gia không tin đâu, dù gì tôi cũng là một đạo sĩ, tôi nghĩ người sống chính là sống, còn chết rồi thì cát bụi về với cát bụi, nhưng vây giờ tôi không thể không tin, cậu còn có thể tồn tại ở cái thế giới này thì âm gian có gì mà không được? Thái cực lưỡng nghi, âm dương đại đạo đều có đối lập, trên thế giới này ngoài con người ra thì còn có thần, vậy nhất định cũng phải có quỷ, đây cũng coi như sự hòa hợp giữa âm và dương." Bàn tử nói.

Bình Luận

0 Thảo luận