Người dịch: Hàn Lam
.
Bên này tôi vừa mới bước lên thuyền xong, thì người đàn ông trung niên phúc hậu kia liền chạy ngay tới đem cái thang nối giữa hai con thuyền cất đi, việc này khiến tôi càng thêm lạnh lòng, sau khi ăn món cá om dưa của người đó tôi vẫn luôn cảm thấy người đàn ông trung niên này cũng không tệ, nhưng bây giờ xem ra, sự trung hậu chỉ là giả, bất kể ông ta có phải là người của Tôn Liên Thành hay không, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người lấy mất con đường lui của tôi vậy mà lại chính là ông ấy.
Sau khi tôi bước lên thuyền thì cánh buồm của con thuyền này kêu lên một tiếng rồi căng phồng ra, việc này làm tôi giật mình một phen, bởi vì chỉ có con người mới căng buồm hạ buồm, chẳng lẽ trên con thuyền này còn có người nữa sao? Nhưng mà rất nhanh thì tôi liền cảm thấy suy nghĩ của mình thật là ngốc nghếch, trên con thuyền này người thì không có, quỷ thì đoán chừng có cả lô, bây giờ tôi không hề cảm thấy có một chút gió nào, nhưng mà sau khi cánh buồm được căng lên thì con thuyền lập tức bắt đầu tăng tốc di chuyển, tôi đứng trên chỗ mũi thuyền bị gió lạnh thổi qua, nhiệt huyết sục sôi ban nãy lập tức bị thổi tắt.
Ban nãy tôi bước lên thuyền, chủ yếu là vì gã thanh niên kia tạo ra cho tôi một hình tượng sao chổi rằng nếu như tôi không chết thì tất cả những người khác đều sẽ chết hết, việc này khiến tôi vô cùng tức giận, cộng thêm việc tôi cảm thấy lo lắng cho Bàn Tử, bởi vì tôi luôn có một trực giác rằng gã thanh niên đó là người duy nhất có thể cứu được Bàn Tử, Trần Đông Phương với Lý Thanh đều không được, cho nên lúc đó tôi chỉ có thể đưa ra được lựa chọn như vậy.
Lúc này lòng nhiệt huyết ban nãy lại bị thổi tắt, xung quanh toàn là tiếng gió thổi hụ hụ và tiếng con thuyền rẽ sóng, màn đêm dường như muốn nuốt chửng tôi, tôi quay đầu lại nhìn con thuyền, con thuyền buồm này đúng thật là quá cũ kĩ, lúc bước đi đều vang lên tiếng cọt kẹt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ ra vậy, xung quanh vẫn là một mảng tối đen giống hệt như ban nãy, tôi hét lên một tiếng với con thuyền này: "Có ai không?"
Nhưng rất rõ ràng, không hề có người nào bước ra trả lời tôi, tôi lấy đèn pin soi vào, phát hiện ngoài những tấm gỗ đen sì và dây thừng ra thì không còn bất cứ thứ gì khác, tôi châm một điếu thuốc, tuy bây giờ tôi rất tò mò là con thuyền này làm sao mà chạy được, trên đây rốt cuộc là có người hay không, nhưng tôi lại không dám đi thám thính, thậm chí tôi còn cảm thấy mình phát run hơn ban nãy nữa.
Từ trước đến nay, bất kể là anh trai cũng được, Bàn Tử cũng được, cho dù là Lý Thanh hay Trần Đông Phương, mỗi lần khi tôi gặp phải chuyện gì thì đều có người ở ngay bên cạnh tôi, có thể nói đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với tình huống như vậy, tôi có chút không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng, tôi dứt khoát ngồi yên tại chỗ, nhưng tôi lại phát hiện mình có ngồi thế nào cũng không được, ngồi quay mặt ra phía sông thì sợ bên trong con thuyền đột nhiên có thứ gì đó xông ra bóp chết tôi, mà ngồi quay mặt vào con thuyền thì lại sợ hòa thượng máu đột nhiên ở dưới nước xông lên nhìn thấy cái đầu của tôi thì liền lập tức đánh chết tôi, cho nên tôi giống như con búp bê lắc đầu, cái đầu không ngừng xoay qua xoay lại giữa hai bên là mặt sông với con thuyền, chẳng bao lâu sau thì tôi xoay đầu đến chóng cả mặt. Bây giờ chỉ có một may mắn duy nhất đó là trời sắp sáng rồi, tôi lấy điện thoại ra nhìn thử, đã là ba giờ rưỡi, thời tiết bây giờ đến khoảng sáu giờ thôi là trời đã sáng rồi, chỉ cần đợi đến khi trời sáng, tất cả sẽ trở nên tốt hơn nhiều.
Nhưng tôi lại thay đổi suy nghĩ, nếu như đây đã là một con thuyền quỷ, vậy sau khi trời sáng thì nhất định nó sẽ biến mất, hoặc sẽ đi đến một nơi nào đó không ai hay biết, cho nên, không phải đợi đến khi trời sáng thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn, mà thật ra là hai tiếng rưỡi này đối với tôi mà nói mới là nguy hiểm nhất?
Tôi lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy không biết nên làm thế nào, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, tôi vừa nghĩ đến dáng vẻ gã thanh niên kia chỉ mong sao cho tôi lập tức chết đi, là tôi cảm thấy mình lành ít dữ nhiều. Mà vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện mình lại nhớ đến Hàn Tuyết nhiều như vậy, lúc tôi cảm thấy mình sắp chết đến nơi nhưng lại không thể gặp mặt cô ấy một lần cũng không thể nói với cô ấy một câu, việc này khiến tim tôi đau thắt.
Tôi nhìn điện thoại một cái, tín hiệu rất kém, nhưng mà vẫn còn một vạch, tôi muốn gọi cho cô ấy một cú điện thoại hoặc là gửi một tin nhắn từ biệt, nhưng lại không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói với cô ấy tôi sắp chết thật, hay là nói với cô ấy rằng tôi đang ở trên một con thuyền quỷ, sắp bị Long Vương Hoàng Hà dẫn đến hành cung của ông ấy, nếu như may mắn, anh cũng có thể đem một cây Như Ý Kim Cô Bổng về cho em?
Nghĩ ngợi cả buổi, cuối cùng tôi vẫn quyết định không nói gì với cô ấy, việc này chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ thôi, tôi mở bản ghi âm trong điện thoại lên, nói một lô một lốc những nhớ nhung của tôi về cô ấy, nhưng sau đó tôi lại xóa hết đi, đến cuối cùng tôi chỉ giữ lại một câu: nếu như anh có thật sự không còn, hãy quên anh đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận