Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 373: Thuyền Quỷ Âm Ti (4)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:03:08
Người dịch: Hàn Lam
.
Tôi cất điện thoại vào trong ngực, bị tôi nghịch một hồi như vậy, cũng chỉ còn chưa đến ba mươi phần trăm pin, đâu có người nào mà không sợ chết, tôi cũng sợ, càng đáng sợ hơn đó là không phải kiểu một đao chém đầu, tôi thậm chí còn không biết mình sẽ chết như thế nào và chết ở đâu, điều tôi mong mỏi hơn đó là bây giờ tôi có thể gặp được một con thuyền có thể cứu lấy tôi, người mà cứu được tôi đó chắc chắn là một người cực kỳ may mắn, trong tương lai chắc chắn tôi sẽ báo đáp đầy đủ ơn cứu mạng lần này, nhưng những con thuyền vốn dĩ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy thì bây giờ chẳng nhìn thấy một chiếc nào, điều đó chỉ có thể chứng minh một vấn đề, con thuyền này đã đi lệch khỏi tuyến đường thủy chính, cũng có nghĩa là, nó đã đi vào một nhánh sông nào đó của Hoàng Hà rồi.
Mà ngay lúc này, đã là bốn giờ hai mươi phút sáng.
Trời đã hửng hửng sáng, tôi biết, thời gian còn lại của tôi có lẽ đã không còn nhiều nữa.
Thực ra tôi đã không thể nào chịu đựng được cái cảm giác tò mò này, nên dứt khoát lấy hết can đảm đứng dậy, nắm lấy khẩu súng mà Tôn Liên Thành đưa cho tôi, bật đèn pin lên, bất kể trước đây là trong tiểu thuyết hay là trên phim ảnh, tôi đã từng nghe nhắc đến những thứ liên quan đến thuyền quỷ m Ti rồi, thậm chí nó còn là một sự kiện có thật trong cuốn sách những bí ẩn chưa có lời giải đáp, nhưng đó đều là những thứ ở trên biển lớn, nhiều nhất là ở tam giác quỷ Bermuda thần bí, không ngờ trên Hoàng Hà vậy mà cũng có một con thuyền như vậy, tôi nghĩ cmn dù sao thì chắc tám chín phần mười là cũng không thể sống sót được, người chết d*i ngửa lên trời, tôi phải xem thử xem con thuyền này rốt cuộc là cái thứ gì, có thật là có một sức mạnh thần bí nào đó đang điều khiển nó không, hay là có quỷ đang lái thuyền.
Quyết tâm là một chuyện, còn sợ hay không sợ thì lại là một chuyện khác, tôi phát hiện tôi bước đi mà người đang còn run lẩy bẩy, nhưng cuối cùng tôi vẫn đi được đến phía trước khoang thuyền này, thân của con tàu này cũng chẳng khác mấy so với con tàu trước đây của chúng tôi, điểm khác biệt đó là động cơ và chất liệu, ở trước mặt tôi, là một cánh cửa gỗ, bên trong cánh cửa gỗ này chính là buồng lái, nếu như thật sự có người lái tàu, thì hẳn là sẽ ở đây, tôi hít một hơi thật sâu, đưa chân đá một cái lên trên cánh cửa gỗ mục nát này, một cú đá này khiến cánh cửa gỗ vỡ thành từng mảnh, một mùi gỗ mục và hơi tanh tanh gần như xộc ngay ra ngoài, một tay tôi giơ súng lên còn một tay thì đưa đèn pin soi vào bên trong. Nếu như có tình huống gì đó, tôi có thể bóp cò bất cứ lúc nào.
Lối vào, và buồng lái đó đều không có ai.
Nhưng ngay vào lúc tôi đang muốn thở phào nhẹ nhõm, tôi ngẩng đầu lên nhìn một cái, thì nhìn thấy ở trên trần của buồng lái này, có một đôi mắt màu xanh lục, hình như đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cái quái gì đây!" Tôi kinh ngạc kêu lên, rọi đèn pin qua đó và đồng thời nòng súng cũng hướng về phía đó, tôi gần như sắp nổ súng rồi, thì lại phát hiện đây là một con mèo màu đen. Ở phía trên buồng lái có treo một tấm bảng gỗ, lúc này con mèo màu đen đang đứng ở trên tấm bảng gỗ đó, chằm chằm nhìn thẳng vào tôi.
Họng súng của tôi chĩa về phía nó, nó cũng đứng im, cả người nó đều là một màu đen, nhưng lông của nó lại chẳng phát sáng chút nào, cả người thì cực kì gầy đét, tôi nhớ đến thi thể của mấy con Hoàng bì tử treo trên cây ở mộ Hoàng bì tử phía sau núi Phục Ngưu, cũng giống như con mèo này, xem ra đây là thi thể của một con mèo. Để xác nhận lại suy nghĩ của tôi, tôi dùng đèn pin chiếu thử vào nó, rồi lại dùng súng thị uy với nó mấy lần. Nó lại không có bất cứ hành động gì, ngay cả ánh mắt cũng giữ nguyên cái biểu cảm đó.
Tôi thở hắt ra luồng khí lạnh mà ban nãy tôi mới hít vào, nhưng mà trong lòng vẫn còn căng thẳng, bởi vì trong buồng lái không có ai, thế thì cánh buồm được nâng lên hạ xuống thì chỉ có thể là do quỷ làm thôi, trên thực tế, có thể phát hiện ra có ai đó ở đây thì chắc chắn là tốt hơn nhiều so với không tìm thấy ai.
Ngoại trừ những chỗ như buồng lái này ra, thì phía sau có mấy khoang thuyền nối tiếp nhau, tôi chợt nghĩ, buồng lái không có người, nhưng mà con thuyền này là thuyền buồm, hành động giăng buồm hạ buồm sẽ không được thực hiện ở đây đâu, mà là ở bên ngoài, chủ yếu là bây giờ tôi rất không muốn đi vào trong cái khoang thuyền kia, cho nên tôi chuẩn bị dạo một vòng, đi xem thử phía sau cái cột buồm đó.
Ngay vào lúc tôi vừa mới quay đầu, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng meo, sau đó thì cảm thấy phía sau lưng mình có một luồng hơi lạnh xộc đến, tôi quay đầu lại một cái, vừa hay nhìn thấy con mèo đó đang xông về phía tôi, tôi giơ súng lên và bóp cò, gần như không hề có một chút do dự nào, nhưng cũng không biết là do kỹ năng bắn súng của tôi quá tệ, hay là do động tác của con mèo kia quá linh hoạt, mà tôi ngay lập tức bắn hụt.
Mà vào lúc này, con mèo đó đáp xuống ngay trước mặt tôi, chứ không phải là xông vào tôi như kiểu mà tôi mới vừa nghĩ ban nãy.
Chỉ là, nó lại làm một động tác kì lạ với tôi.
Nó giơ một cái chân ra.

Bình Luận

0 Thảo luận