Người dịch: Hàn Lam
.
Nguồn: Đình Này Có Ngư.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bàn Tử là tôi biết ngay tôi không có nhìn nhầm người, Bàn Tử quả nhiên là canh chừng xung quanh nhà của tôi, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tôi nóng ruột cũng muốn đi ra đó, nhưng anh trai lại bảo tôi trông chừng ở đây, mà sau khi anh trai tôi đi ra đó, tôi nghe thấy có tiếng bước chân chạy đi, hình như anh trai tôi và Bàn Tử đuổi theo thứ gì đó rồi.
Tôi vốn cho rằng trong chốc lát là có thể giải quyết được vấn đề, ai ngờ anh trai tôi đã ra ngoài được mười phút mà vẫn chưa quay lại, mà ngay vào lúc tôi đang hết sức sốt ruột, tôi ngẩng đầu lên một cái, suýt chút nữa té xỉu ngay tại chỗ, bởi vì tôi nhìn thấy ngay vị trí cửa sổ phía sau như tối hôm qua, có một gương mặt mèo đang ghé vào chỗ khung cửa, nhìn ánh mắt của nó, giống hệt như tình huống có một người đang nhìn trộm vào trong nhà.
Anh trai tôi nói không sai, con mèo này cả người đều toát ra vẻ quái dị, đặc biệt là ánh mắt, trông quá là giống người đi.
Chẳng lẽ đây là kế điệu hổ ly sơn?
Da gà cả người tôi lập tức dựng hết cả lên, tôi nhìn chằm chằm vào con mèo đó, không dám nhúc nhích, chỉ có thể quát nó: "Đi đi!!" Nói xong, tôi túm lấy một cái ghế dài chắn ngay phía trước mình chuẩn bị phòng thân.
Con mèo này quả nhiên là không sợ người, thậm chí sau khi nó nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình tôi rồi cảm nhận được tôi sợ nó, thì nó không còn nhìn trộm nữa, mà trắng trợn to gan nhảy vào trong phòng, dáng đi của mèo bình thường đều vô cùng thoăn thoắt, nó từ trên cửa sổ nhảy xuống một cái ghế, sau đó phốc một cái, trực tiếp nhảy lên trên nắp quan tài.
Nó ở trên nắp quan tài xoay người một cái, ánh mắt giống như đang thị uy với tôi rồi meo với tôi một tiếng.
"Cút!" Tôi thét lớn, nhặt cái ghế lên ném về phía nó, nó né sang, cái ghế của tôi đụng rầm vào nắp quan tài, ngay cả một cọng lông của nó cũng không đụng trúng, ai ngờ sau đó con súc sinh này đột nhiên co người lại, nhìn chằm chằm vào tôi một cách hung tợn, thậm chí còn làm động tác muốn xông về phía tôi! Hồi nhỏ tôi đã từng bị mèo cào, đó là bởi vì tôi đến gần con của nó, cho nên lúc con mèo này muốn xông qua, tôi vô thức ôm lấy đầu né sang một bên, nhưng sau đó tôi lại phát hiện nó không hề xông đến, tôi lại nhìn qua nó, phát hiện nó vậy mà lại dùng gương mặt giễu cợt để nhìn tôi, ánh mắt đó dường như viết lên hai chữ: "thằng ngốc."
"Rốt cuộc mày là thứ gì, muốn làm gì?" Bị một con mèo khinh thường trêu chọc như vậy, tôi thật sự chịu không nổi, nhưng vừa nghĩ đến việc anh trai tôi nói là con mèo này rất có thể ăn tiểu quỷ mà lớn lên, tôi vẫn thật sự không dám đến gần nó, chỉ có thể đứng xa xa chất vấn nó.
Nhưng ngay vào lúc này, tôi nhìn thấy nắp quan tài này cũng bắt đầu rung lắc như tối hôm qua, chuyện này gần như đang báo cho tôi biết con súc sinh này muốn làm gì, may mà trước khi đêm xuống tôi với anh trai đã có sự phòng bị trước, quấn chặt dây thừng lên quan tài, nếu không thì lúc này, thứ ở bên trong quan tài đã xông ra rồi.
Nhưng con mèo này thật sự là có linh tính, nó vậy mà lại bắt đầu cắn xé sợi dây thừng, hơn nữa dây thừng to như vậy, bị nó cào cấu cũng từ từ tơ ra, trông như sắp đứt ra rồi, tiếp theo thì tôi làm sao có thể nhịn được, tôi lại một lần nữa chụp lấy một cái ghế đẩu, xông đến ném thẳng về phía nó, lần này tôi ném ở cự ly gần, hơn nữa còn nhắm rất chuẩn, nó tuyệt đối sẽ không né được, ai ngờ cơ thể nó vậy mà lại cong cong uốn éo một cách khó hiểu, không những né được cú ném của tôi, mà sau đó cả người còn xông về phía tôi, tôi vội vội vàng vàng đưa cánh tay lên đỡ, kết quả tôi lập tức cảm thấy cánh tay mình đau nhức nhối, lại nhìn một cái, con mèo này dùng móng vuốt cào mấy đường hằn vệt máu dài dài trên cánh tay tôi!
Còn nó, lại bắt đầu cắn xé sợi dây thừng, xem ra anh trai tôi nói không sai, con mèo này chính là có người cố tình thả qua đây, mục đích của nó rất rõ ràng, đó là muốn thả chiếc giày ở bên trong quan tài ra ngoài.
Lúc tôi đang còn tìm kiếm xung quanh xem có cái gì vừa tay để ném qua đó không, đột nhiên con mèo đó kêu lên một tiếng đau đớn, tôi nhìn thấy có một hòn đá trúng vào chân nó, nó hùng hổ xông ra bên ngoài nhìn một cái, nhảy phốc lên, lại một lần nữa chạy đi từ ô cửa sổ, còn sau đó thì chưa tới một giây, anh trai tôi với Bàn Tử đang thở hồng hộc xông vào trong phòng, anh trai nhìn tôi một cái, không nói câu nào, trực tiếp lộn nhào một cái trèo lên trên quan tài, nói với tôi và Bàn Tử: "Đi tìm thêm một sợi dây thừng nữa đến đây."
Sau khi chúng tôi xong việc, lại một lần nữa đến nửa đêm, lần này, vẻ buồn rầu bao trùm lấy tâm can của ba chúng tôi, Bàn Tử cũng không nhắc đến chuyện đem đốt chiếc giày này nữa, bây giờ rất rõ ràng là có người đang nhắm đến chiếc giày này. Anh ấy chau mày nói: "Liệu có phải là bạn thân của ông cụ đến không?"
Tôi ngơ ra một lúc, đột nhiên cảm thấy cũng có thể là như vậy lắm.
"Đến vào lúc này, hẳn là muốn gây sự trước khi ông nội được đem đi chôn, ngày mai là ngày đem đi mai táng rồi, chắc hẳn người đó sẽ đến thôi." Anh trai tôi nói thì thầm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận