"Bàn gia tôi chỉ nói là có thể, có thể, cậu nghe có hiểu không hả?" Bàn Tử nói.
Sắc mặt của anh trai tôi liền thay đổi, lập tức muốn nổi xung lên, Bàn Tử phẩy phẩy tay rồi nói: "Tôn Trọng Mưu, nếu như cậu còn động đao với Bàn gia tôi nữa, bây giờ tôi sẽ cắn lưỡi tự vẫn ngay, đánh không lại cậu thì tôi cũng không chịu bị cậu sỉ nhục đâu, nhưng nếu Bàn gia tôi mà chết, thì cả đời này của cậu cũng đừng hòng tìm được cái nơi đó."
Anh trai tôi nắm chặt thanh đao muốn ra tay, nhưng anh ấy vẫn nhẫn nhịn, cuối cùng, anh trai tôi dùng mười phút tiếp theo, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt của anh ấy mà trông nó còn khó coi hơn là khóc nữa, rồi nói: "Bàn Tử, giúp một tay đi."
"Gì cơ? Cậu nói lớn lên tí, Bàn gia tôi không nghe thấy." Bàn Tử nói một cách chậm rãi.
"Tốt nhất là cậu cắn lưỡi tự sát ngay bây giờ đi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ khiến cậu sống không bằng chết!" Kết quả ngay sau đó, anh trai tôi nhấc đao lên xông về phía Bàn Tử, Bàn Tử nhảy lên núp sau lưng tôi chỉ tay vào Tôn Trọng Mưu rồi nói: "Bàn gia tôi nghe thấy rồi, cậu cầu xin Bàn gia tôi giúp đỡ chứ gì? Cầu xin giúp đỡ thì cậu cứ nói thẳng ra đi, chút chuyện nhỏ này, tôi có thể không giúp cậu sao?"
"Nhanh lên, đừng có lề mề nữa!" Anh trai tôi nói.
Bàn Tử hắng giọng, bước ra từ phía sau tôi, nói: "Giúp thì cũng được, tiếp theo đây mấy người phải nghe theo tôi đó."
Anh trai tôi lập tức lại nhấc đao lên, con người Bàn Tử cũng đúng thật là thèm đòn, anh trai tôi thì lại nóng như đít hổ, mà anh ấy cứ thích đụng vào. Anh ta lập tức giơ tay lên rồi nói: "Ít nhất thì đừng có manh động nha, không sai, tôi có biết một chút về tình hình ở đây, đây là thông tin mà Dương Quân Tùng để lại ở chỗ Đạo Ngọc Hoàng, nhưng mà tôi không có biết hết."
Nói xong, Bàn Tử dẫn chúng tôi đi đến bên chỗ đám người của Lưu Khai Phong, Lưu Khai Phong bây giờ không còn thân thiện với chúng tôi nữa, lão già này ở kinh thành nổi tiếng là nóng nảy, bây giờ nhìn chúng tôi trong mắt đều bùng bùng lửa giận, sau khi Bàn Tử bước qua bên đó thì nói: "Này, đừng có ở không nữa, qua đây, đào ở đây này, mấy người các người là lính, lúc đến đây chắc là có đem theo xẻng công binh chứ hả?"
Mấy thuộc hạ của Lưu Khai Phong đều nhìn Bàn Tử, bọn họ không nói gì, chắc là trong lòng nghĩ mày là thằng nào, mà dám ra lệnh cho bọn tao?
Lưu Khai Phong trừng mắt với Bàn Tử, nói: "Ngươi lại bày trò gì đây? Không phải nói lối vào nằm ngay ở đây sao?"
"Tuy không phải là ở đây, nhưng mà nó có liên quan với bên dưới, lão già họ Lưu, bây giờ ở đây ngoại trừ Bàn gia tôi ra, không ai có thể giúp ông tìm được lối vào của cái chỗ đó đâu, tốt nhất là ông nói chuyện đàng hoàng chút đi." Bàn Tử nói.
Lưu Khai Phong muốn bốc hỏa, nhưng Na Đa cản Lưu Khai Phong lại, hình như Lưu Khai Phong cũng miễn cưỡng khống chế lại cơn giận của mình, sau đó thì nói với thuộc hạ của mình: "Nghe theo hắn đi!"
Bàn Tử lúc này giống như là ông hai chỉ huy thuộc hạ của Lưu Khai Phong, lúc đào xuống bên dưới ba bức tượng Tam Thanh Tổ Sư này, bên dưới đều là kết cấu đóng băng rất chắc, đào ra cũng không hề dễ dàng gì, nhìn thấy đào xuống được một mét rồi mà vẫn chưa đào ra được gì cả, Lưu Khai Phong muốn phát điên mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn.
Cũng chính vào lúc đào được hơn một mét, đột nhiên đào được một thứ, sau khi thật sự đào được đồ, sĩ khí của mấy tên thuộc hạ kia được nâng cao, ngay cả Trần Đông Phương với Lý Thanh cũng leo xuống giúp, chẳng bao lâu sau, ở ngay bên dưới đó đào lên được một phiến đá hình tròn cực lớn, trên phiến đá này có chạm khắc một thứ, thoạt nhìn, vậy mà lại là một hình bát quái.
Cái thứ này vừa nhìn thì thấy là đồ của Đạo giáo, tôi nói tại sao hồi nãy Bàn Tử lại tự tin đầy mình như thế, cái thứ này chính là món sở trường của anh ấy mà.
Bàn Tử nhảy xuống dưới, anh ấy đi một vòng xung quanh cái hình bát quái này, vừa đi vừa quan sát những ngọn núi xung quanh, trông có vẻ như rất giống với một thầy địa lý đang xem khí.
"Bàn Tử, cậu đang làm gì thế?" Trần Đông Phương hỏi.
"Tôi đang tìm cửa sinh của chỗ này, Dương Tùng Quân xây ngôi miếu Tam Thanh Tổ Sư này chính là để trấn áp cái thứ được gọi là ác ma, có Thái Cực Bát Quái trận này, ác ma muốn ra ngoài thì chắc chắn phải ra từ cửa sinh, cho nên hướng của cửa sinh, chính là lối ra của cái nơi đó, kết quả ở ngay chỗ cửa sinh thì có tượng Tam Thanh tổ sư trấn áp, cũng có nghĩa là chặt đứt đường sống." Bàn Tử nói.
Cứ mỗi lần anh ấy nói đến cái này là chúng tôi không hiểu gì cả, nhưng nghe chính Bàn Tử nói, lại cảm thấy hình như là đang giả vờ nghiêm túc.
Cuối cùng, Bàn Tử đứng yên tại một vị trí, sau khi đứng yên, anh ấy ngoắc tay với anh trai tôi, nói: "Tôn Trọng Mưu, đồ đâu?"
"Đồ gì?" Anh trai tôi hỏi.
"Cậu giả vờ cái gì? Một huyết nhân nhỏ bé, mà cậu đối phó không lại sao? Cái gì mà không đi ra ngoài thì mọi người sẽ chết hết? Chẳng phải là cậu muốn cái thứ ở trong quan tài đá đó sao? Người khác không nghi ngờ cậu, cậu cho rằng cậu có thể giấu được Bàn gia tôi sao?" Bàn Tử liếc anh trai tôi một cái rồi nói.
Sau khi anh ta nói xong một tràng này, chúng tôi lập tức nhìn về phía anh trai.
Vốn dĩ tôi cũng từng nghi ngờ vấn đề này, sau khi tôi thắp hồn đăng thì rất lợi hại, cái này thì không phủ nhận, nhưng huyết nhân mà tôi thuần thục thành thạo đánh hạ, đâu có gì đáng sợ giống như anh trai tôi nói đâu? Bàn Tử vừa nói vậy thì chúng tôi mới hiểu, thì ra anh trai tôi chỉ muốn đuổi chúng tôi đi để tự mình lấy đồ thôi.
Anh trai tôi nhìn Bàn Tử, nhìn cả buổi trời, cuối cùng anh ấy vẫn lấy từ trong ba lô ra một thứ rồi đưa cho Bàn Tử.
Đó là một khúc xương màu vàng.
Trông dáng vẻ, là một cái đỉnh đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận