Lần này không chỉ tôi, mà Lý Thanh cũng ngỡ ngàng, Bàn Tử kêu lên: "Ông có nhầm lẫn gì không đấy? Hoàng đại t·i·ê·n nhà ông bảo cậu ta đi cùng với Diệp Tử á?"
Lão Tứ một mắt nhìn Bàn Tử một cái, ánh mắt ông ta nhìn Bàn Tử vẫn còn mang nhiều oán hận, ông ấ·y nói: "Đại tiên nói bảo tên đầu trọc dẫn cậu ta đến đó, ngoài cậu kia ra thì còn ai khác nữa sao?"
Câu này nói như vậy nghĩa là xác định rồi, Hoàng đại tiên mà lão Tứ một mắt nhắc đến đã chỉ đích danh người sẽ cùng tôi vào núi chính là Lý Thanh, bởi bì ở đây đúng thật là có một người đầu trọc như vậy.
Trần Đông Phương nhìn Lý Thanh rồi nói: "Cậu đi cùng cậu ấy nhé?"
Con người của Lý Thanh trước giờ luôn bỡn cợt với đời, có đôi lúc tôi cảm thấy anh ta có hơi giống Bàn Tử, nhưng cũng không giống lắm, anh ta hình như cởi mở hơn so với Bàn Tử, anh ấy nhún nhún vai rồi nói: "Tôi thì không thành vấn đề."
"Cậu không thành vấn đề, Bàn gia thì có vấn đề đây này, được lắm, lần này tôi hiểu rồi nhé, mấy người là cùng một giuộc với lão Tứ một mắt này, không cho Bàn gia đi, mà muốn dẫn theo tên đầu trọc này, là sợ một mình Hoàng đại tiên không hại chết được Diệp Tử, nên muốn phái thêm sát thủ hả? Tôi nói cho lão già nhà ông biết nhé, tôt nhất là bây giờ ông quay lại nói với Hoàng đại tiên kia của ông, đừng có mà bày trò gì trước mặt Bàn gia, đánh nhau thì Bàn gia ta không phải là đối thủ của hai người họ thật, nhưng đối phó với mấy con yêu nghiệt thành tinh chúng nó, Bàn gia chấp cả đám chúng nó. Chọc giận Bàn gia, có tin tôi đánh thẳng đến trước cửa nhà nó không hả?" Bàn Tử chỉ tay vào lão Tứ một mắt nói.
Lão Tứ một mắt nhìn Bàn Tử một cách hung tợn, ánh mắt nghiêm nghị trong con mắt còn lại đó khiến tôi cảm thấy khủng hoảng, ông ta nhìn Bàn Tử rồi nói: "Ngươi không cần phải đánh đến cửa nhà người ta, mối thù giết sứ giả, đại tiên sẽ tìm ngươi tính sổ thôi."
" y dô, ông cũng dám dọa Bàn gia à?" Bàn Tử xắn tay áo lên lại muốn khô máu. Tôi vội cản anh ấy lại, kéo anh ấy ra khỏi nhà rồi nói: "Anh đừng kích động, đám chồn vàng thành tinh muốn giở trò gì đây?"
Bàn Tử cũng chỉ là thích gào to lên trước mặt Trần Đ·ô·n·g Phương, sau khi ra ngoài thì đã khôi phục lại vẻ bình thường, anh ta chau mày nói: "Không biết nữa, Diệp Tử, tôi vẫn chưa hề nói với cậu, đám chồn vàng thành tinh không giống với những loài tinh quái khác, đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu Bàn gia ta đã không muốn giao thiệp với chúng."
Bàn Tử nói đến đây, tôi liền cản anh ấy lại, câu này tôi từng nghe không chỉ một lần, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội để hỏi Bàn Tử, tôi bèn hỏi: "Bàn gia, chồn vàng thành tinh có gì khác với mấy loài tinh quái khác? Trần Đông Phương cũng từng nói như vậy."
"Hoàng bì tử tinh cực kì khó đối phó, hơn nữa âm hiểm vô cùng, nếu thật sự chọc giận Hoàng bì tử, nó có thể đời đời kiếp kiếp coi cậu là kẻ thù, có điều Bàn gia ta và những người tu đạo đều không sợ chúng lắm, dù sao cũng chỉ là tinh khí sau khi điểm khí mà tu thành thôi, nhưng bởi vì Hoàng bì tử tinh này có nguồn gốc từ thời nhà Thanh." Bàn Tử nói.
"Cái này sao lại dính đến thời nhà Thanh vậy?" Tôi băn khoăn, hỏi.
"Chuyện này thật ra là một câu chuyện dài chẳng biết từ đâu mà ra, kì thực cũng chính là một truyền thuyết, kể rằng vào những năm Khang Hy trị vì, đột nhiên có một con chồn vàng đi vào bên trong Tử Cấm Thành, mấy vị A Ca công chúa công tử kia đều sợ cái thứ này a, nên hạ lệnh cho các thị vệ bắt lấy con chồn kia, mấy cao thủ đại nội kia muốn tóm con chồn vàng này chẳng phải quá đơn giản sao? Có điều, con chồn vàng này chạy rất nhanh, mới đầu đúng thật là không dễ gì bắt được nó, sau đó trời xui đất khiến thế nào mà con chồn vàng này chạy đến ngự thư phòng của Khang Hy, Khang Hy lúc này đang đọc sách, đột nhiên có một con chồn vàng nhảy phốc lên bàn sách như vậy thì đương nhiên là cả giận, nhưng chớp mắt, con chồn vàng này vậy mà lại quỳ xuống, hơn nữa có một điều vô cùng kì lạ đó là trên đầu của con chồn này còn đội một đống phân bò, hoàng đế thì là một con rồng mà, con chồn vàng chắc chắn là sợ hãi, cho dù có quỳ xuống thì cũng phát run cầm cập, kết quả Khanh Hy thấy cái thứ này còn có chút linh tính, vậy mà còn biết quỳ bái nữa, nên mới nói đùa hỏi nó rằng nó có biết nói chuyện không? Kết quả con chồn vàng đó lại mở miệng nói chuyện thật, nó nói với Khang Hy rằng nó là một con chồn vàng đã tu luyện mấy trăm năm, sắp sửa phải độ kiếp, chỉ cần độ kiếp thành công thì sẽ là tiên nhân, nhưng gặp phải kẻ thù tính kế nên thân mang trọng thương, thiên kiếp mà đến thì nó sẽ tan thành mây khói, cho nên liều chết đến đây gặp hoàng đế. Sau đó Khang Hy càng thấy kì lạ hơn, hỏi nó tại sao lúc này không tìm một chỗ để trị thương mà chạy đến gặp ta làm gì? Không sợ bị loạn đao chém chết sao? Con chồn vàng này cũng biết cách nịnh hót người khác, nó ca tụng Khang Hy đại đế hiền minh thánh đức cái thế vô song, còn là chân long thiên tử, chỉ cần chân long mở lời phong cho nó, nó liền có thể tránh được thiên kiếp mà trực tiếp thành tiên, lời nịnh nọt mướt rượt như vậy, Khang Hy chỉ có thể phong thưởng làm thần tử, sau đó cũng muốn thử niềm vui thích khi phong thưởng thần tiên, ông ấy nhìn cái thứ nhỏ bé toàn thân phát ra màu vàng này, rồi cười nói trông dáng vẻ của ngươi, thôi thì phong ngươi làm Hoàng đại tiên vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận