Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Người Vớt Xác

Chương 544: Bàn Tử Tỉnh Lại (2)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 08:08:22
"Yên tâm đi, anh ta đã nhặt lại được cái mạng rồi, phương pháp dân gian của dân du mục đã có tác dụng. Mới nãy anh ta đã tỉnh lại một lần, nhưng có thể là do máu của con sói quá nóng, cả người anh ấy đều bị sốt cao, bây giờ chỉ có thể dùng cách như vậy để hạ nhiệt thôi, cho dù là vậy, cả người anh ta vẫn còn rất nóng." Liễu Thanh Từ nói.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng có chút sức lực gì, cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu rồi hỏi: "Anh trai tôi đâu?"
"Anh ta với Trần Đông Phương đi đến phía trước để tìm lối ra rồi, cũng đã đi được một lúc, chắc là sắp quay lại rồi đó." Liễu Thanh Từ nói.
Tôi không hỏi gì nữa, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện xung quanh chúng tôi đều là những lớp tuyết vừa cao vừa dày, lều bạt gì đó đều đã tơi bời tung tóe, nhưng tôi quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện Thu Ly với Tiểu Thất, Bàn Tử, Lý Thanh, còn có bốn vị Lạt Ma đều ở đây, cộng thêm anh trai tôi với Trần Đông Phương đang đi dò đường nữa, vậy thì ít nhất có thể chứng minh trước mắt chúng tôi không có thương vong về người.
Cơ thể của tôi vẫn vô cùng yếu ớt, bước được mấy bước thì chỉ cảm thấy chỗ ngực đau như bị đè nén, được Liễu Thanh Từ dìu tôi từ từ ngồi xuống, cô ta cười nói: "Không hổ là chân thần, như thế mà cũng có thể sống lại được, hơn nữa trong thời gian nhanh như vậy mà đã có thể đi được mấy bước."
"Tôi bị thương nặng lắm sao?" Tôi hỏi.
"Xương sườn gãy hết tám cây, là bị tuyết lở đập gãy, kết quả mới được có bao nhiêu thời gian đâu, đối với cậu mà nói thì chỉ là ngủ một giấc mà thôi, vậy mà lại chẳng có chuyện gì rồi." Liễu Thanh Từ nói.
"Ở phương diện này, đúng thật là thể chất của tôi khác với người bình thường." Tôi cười khổ, nói.
Ngay vào lúc tôi với Liễu Thanh Từ đang còn nói chuyện, Bàn Tử ở bên kia đột nhiên ưỡn người như cá chép một cái, nhưng là một con cá chép mập ú màu đỏ máu. Sau khi anh ta bật người lên thì lập tức sờ sờ lên người mình rồi mắng: "Cmn chứ! Mấy người các người là ai c**ng h**p Bàn gia ta vậy hả? Quần áo của tôi đâu rồi?"
Liễu Thanh Từ sắp sửa bước sang chỗ Bàn Tử, tôi cản cô ta lại, nhìn cô ta rồi nói: "Nói với Tiểu Thất là Thu Ly, đừng kể cho Bàn Tử biết chuyện anh ta bị mộng du."
Liễu Thanh Từ nhìn tôi một cái, khẽ gật đầu rồi nói: "Được."
__Tôi không biết bọn họ làm thế nào mà qua mắt được Bàn Tử, cái thằng cha Bàn Tử này chính là như vậy đấy, nếu mà tính ra thì anh ta cũng là xúi quẩy, lúc ở Hoàng Hà thì anh ta cũng suýt chút nữa mà toi mạng, lần này thì cả người bị đông cứng, nhưng mà bạn cứ nói anh ta xui xẻo đi, thật ra anh ta cũng coi như là may mắn đấy, lần nào cũng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, điều quan trọng nhất đó là, mỗi lần Bàn Tử chỉ cần tỉnh lại là liền lập tức có thể khỏe như vâm, về điểm này thì mạnh hơn rất nhiều so với tôi rồi. Sau khi anh ta mặc quần áo vào thì bước đến bên cạnh tôi rồi nói: "Diệp Tử, cậu lại cứu Bàn gia tôi một mạng rồi a!"
"Hửm?" tôi ngơ ngác, tôi cho rằng là bọn họ không giấu được cơ chứ, kết quả Bàn Tử nói: "Không ngờ Bàn gia tôi ngáy khò khò mà cũng có thể dẫn đến lở tuyết nữa, cmn đúng thật là không lường trước được mà, làm liên lụy đến mọi người rồi, có lỗi, có lỗi quá."
Tôi nhìn Bàn Tử một cái với ánh mắt kì lạ, rồi lại nhìn ba người bọn họ, phát hiện ba người bọn họ đều đang bụm miệng nhìn về phía tôi mà cười, tôi gần như cũng mắc cười nhịn không được, bọn họ vậy mà lại bịa ra được chuyện vớ vẩn là tiếng ngáy của Bàn Tử dẫn đến tuyết lở như thế này chứ, càng vớ vẩn hơn đó là Bàn Tử vậy mà cũng tin luôn!
Ngay vào lúc tôi bật cười, Bàn Tử quay người lại một cái, cái hướng mà anh ta đứng là đứng phía trước mặt tôi, thân hình anh ta to lớn, vừa hay có thể che được ánh mắt ba người bọn họ nhìn sang tôi, kết quả Bàn Tử tém tém lại cái nụ cười nhăn nhở ban nãy, rồi lại trở nên một cách nghiêm túc mà nói chuyện với tôi: "Diệp Tử, cậu nói thật với Bàn gia tôi đi, có phải là tôi đã làm ra chuyện gì kì lạ rồi không?"
"Chuyện kì lạ gì chứ?" Tôi giả vờ ngây thơ hỏi.
"Thật sự không có hả?" Bàn Tử nói.
"Có phải là anh phát sốt đến bị ngáo luôn không vậy?" Tôi cười mắng anh ấy.
Bàn Từ chằm chằm nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng lại xoa xoa đầu rồi ngồi xuống bên cạnh tôi rồi nói: "Không có gì thì tốt. Cmn, hai ngày nay ngay cả nằm mơ mà cũng mơ cùng một giấc mơ hai ngày liên tiếp, dọa chết ông đây rồi."
"Anh còn bị giấc mơ dọa cho sợ nữa hả?" Tôi hỏi.
"Tôi mơ thấy cậu bị người ta cầm dao kề vào cổ, muốn làm thịt cậu, hắn bảo Bàn gia tôi quỳ xuống cho hắn, nói là chỉ cần quỳ xuống thì sẽ thả cậu ra, kết quả ông đây đã quỳ rồi, thế mà hắn vẫn giết chết cậu!" Bàn Tử nói.

Bình Luận

0 Thảo luận