"Chỉ dựa vào các ngươi? Ta nối giáo cho giặc? Tục ngữ nói thuận theo tự nhiên thì sống, nghịch tự nhiên sẽ chết. Bọn chúng đã vào thiên giới, vào thiên giới chắc chắn phải chết, cứ đợi mà xem, không chết cũng hóa thành tro bụi!" Câu nói này vừa thốt ra một cỗ quan tài đá cũng từ trong mười hai hang quỷ bay ra.
"Chịu chết đi!" Hiên Viên Công Cẩn hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên kiếm lập tức hướng thẳng vào cỗ quan tài mà chém xuống.
Hiên Viên kiếm và quan tài va vào nhau, cỗ quan tài đá này trước kia Bàn tử đã từng đối phó qua, nó vô cùng vững chắc nhưng khi Hiên Viên kiếm chém xuống trong phút chốc cỗ quan tài tan thành tro bụi. Một người máu bị lóc da mà trước giờ chúng tôi nhiều lần trông thấy đang đứng ở ngọn núi cao nhất, mặt hắn lộ vẻ kinh hoàng nói: "Hiên Viên Công Cẩn, ngươi thực sự dám giết ta?"
Hiên Viên Công Cẩn căn bản không muốn phí lời với hắn, Hiên Viên kiếm một lần nữa tấn công tới. Người máu Trần Cận Chi trừng to mắt giơ tay ra nói: "Những việc hôm nay ngươi đã làm ngươi cứ chờ đi, Thiên Tôn trở lại nợ máu sẽ trả bằng máu!"
Khí thế của Hiên Viên kiếm vẫn cực kỳ mạnh mẽ, Trần Cận Chi duỗi cánh tay ra, dưới sức mạnh của Hiên Viên kiếm cánh tay của hắn phút chốc biến thành đống thịt nhão. Lúc này Trần Đông Phương ở bên cạnh tôi đang cực kỳ khó xử và bất lực. Vốn dĩ trước nay luôn là ông ta an ủi tôi, giờ tổ tiên ông ta phải đền tội cuối cùng cũng có ngày đổi lại tôi phải an ủi ông ta. Tôi nắm lấy tay Trần Đông Phương, ông ta nhìn tôi gật đầu nói: "Không sao, ông ấy gây tội phải đền tội."
Trần Cận Chi phát ra một tiếng gầm thấu tâm can, lúc Hiên Viên kiếm chuẩn bị nghiền nát hắn thì đúng lúc này bỗng nhiên một đám mây đen bay tới, một bàn tay thò ra từ đám mây, bàn tay đó vỗ lên Hiên Viên kiếm, thanh kiếm phát ra một âm thanh chói tai.
Hiên Viên Công Cẩn mắng: "Đồ khốn kiếp ngươi dám!"
Bàn tay đó không chiến đấu, sau khi đánh lui Hiên Viên kiếm, nó cuốn cánh tay bị nghiền nát cùng Trần Cận Chi vào đám mây đen rồi cùng gió mây cuốn đi mất dạng.
Tất cả những chuyện này đều diễn ra nhanh chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đều không kịp phản ứng gì. Tôi không biết cái người trong đám mây đen đó rốt cuộc là ai, chỉ có thể nhìn Hiên Viên Công Cẩn, chỉ thấy ông ta mặt mày rất nghiêm trọng nhưng cũng không hề đuổi theo mà chỉ nhìn theo hướng đám mây đen đó bay mất một lúc khá lâu. Sau cùng ông ta gật đầu với chúng tôi nói: "Đi thôi, quay về!"
Ông ta đã nói vậy thì chúng tôi đương nhiên phải quay về. Tôi nhìn về phía Tôn Liên Thành, Quỷ Thợ May cũng coi như đã bị đám lão Lục lưng gù tính kế, mà cái bẫy này đã được tính toán sắp xếp từ thời Lưu Bá Ôn. Sự thất bại của Quỷ Thợ May cũng đồng nghĩa với sự thất bại của Tôn Liên Thành, tôi nhìn anh ta phát hiện ra vẻ mặt của anh ta vẫn rất tùy ý. Thấy tôi nhìn anh ta, anh ta nhún vai sau đó phất tay quay người leo lên một cái xe rồi phóng đi mất.
Anh trai và Hiên Viên Công Cẩn đều không có ý bắt anh ta lại, tôi cũng không nói gì, bởi từ sau sự xuất hiện của đám mây đen đó, bầu không khí giữa chúng tôi trở nên rất kỳ lạ. Vốn dĩ cứ nghĩ rằng tiễn được Quỷ Thợ May đã là phúc của thiên hạ rồi, không ngờ vẫn còn có người có thể dùng một bàn tay mà đánh lui Hiên Viên kiếm.
Về đến nhà Hiên Viên Công Cẩn vẫn giữ sắc mặt đó mà ngồi xuống. Qua một lúc lâu ông ta mới mở lời: "Thiên Tứ, ngươi về Ngọc Hoàng đạo trước nói với sư bá của ngươi cái người đó đã xuất hiện rồi!"
"Người đó là ai? Lẽ nào là Si Vưu trong núi tuyết?" Tôi hỏi.
Hiên Viên Công Cẩn nhìn tôi một cái lắc đầu nói: "Không phải, đó là người ở trong núi Côn Luân."
Bàn tử gật đầu nói: "Vâng."
Sau đó Hiên Viên Công Cần nhìn tôi nói: "Cậu và Tôn Trọng Mưu theo tôi ra đây."
Hiên Viên Công Cẩn đứng lên, đi ra phía bên ngoài. Tôi và anh trai bước theo sau, sau khi ra tới ngoài Hiên Viên Công Cẩn lấy ra viên long nguyên, ông ta nhìn chằm chằm viên long nguyên rất lâu rồi nói: "Theo lý mà nói năm đó hai con rồng kéo quan tài, cậu vẫn là chủ của hai con rồng. Năm đó chiến đấu chống lại Quỷ Thợ May một con rồng rơi xuống, long nguyên này vẫn là bảo vật của long tộc, cho nên thứ này đương nhiên là của cậu."
Nói xong Hiên Viên Công Cẩn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hôm nay lão Lục lưng gù đi rồi, Trọng Mưu là người mà ông ấy đã gửi gắm hy vọng rất lớn có thể kế thừa bá vương đao. Cậu có được long nguyên này rồi sẽ không thể ngay lập tức trong chớp mắt biến cậu trở nên thay da đổi thịt, nếu cậu điểm hồn đăng thì chắc chắn sẽ trở thành huyết mạch vô song, đối với cậu long nguyên này chẳng qua chỉ như thuốc bổ mà thôi, giống như đại hoàn đơn mà cậu biết. Nhưng nếu đưa long nguyên này cho Trọng Mưu, nó sẽ khiến cậu ta trở nên bất khả chiến bại."
Hiên Viên Công Cẩn nhìn hai người chúng tôi.
"Hai người tự chọn đi." Cuối cùng ông ta nói.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận